Tần Lục Nguyệt xuống tới tầng một, nhìn xung quanh, tầng một vẫn còn có rất nhiều người; vì vậy, nó tìm một góc yên tĩnh, suy nghĩ "cách chuồn về trước."
...
Vội vội vàng vàng từ thành phố J trở về, cơm trưa cũng chưa ăn, giờ này phút này thật sự mình đang đói bụng nha.
Tần Lục Nguyệt quyết định ăn no bụng trước, rồi tính chuyện kia sau.
Đã mất công đi một chuyến đến đây, chẳng nhẽ còn để bụng đói trở về?
.
..
...
Trong lúc Tần Lục Nguyệt ăn, Tần Giai Nhân đã được người kia mời rồi đưa tới biệt thự này.
Mễ Khả Nhi đứng gần cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài.
Chỉ cần Tần Giai nhân đến đây, sự kiện xảy ra tiếp theo sẽ rất thú vị.
Mình chính là đại thiên kim tiểu thư, sao lại có thể ở trước công chúng cùng người đàn bà khác đấu đá nhau? Việc đó sẽ làm tổn hại hình tượng cùng thân phận của mình.
Bất quá, tìm một con chó ngu ngốc đi cắn người thay là được, như vậy, vẫn là có thể......
Trong đám người, có người nhìn Mễ Khả Nhi gật gật đầu, cô ta lập tức hiểu ý, quay đầu nói với Tông Minh Hạo: "Anh Minh Hạo, chỗ này bố em cất giữ cũng không tính là gì, sao có thể so sánh với Tông gia, đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi. Nếu anh Minh Hạo thích món đồ nào em sẽ sai người mang tới cho anh là được. Hôm nay chuyện chính là chúc mừng anh Minh Hạo chính thức tiếp nhận tông gia, phía dưới còn có nhiều người muốn cùng anh Minh Hạo uống rượu mừng, chúng ta không nên để cho các vị khách quý chờ lâu."
Ánh mắt chim ưng của Tông Minh Hạo đảo xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Tần Lục Nguyệt đâu nữa, nháy mắt hứng thú thưởng thức của hắn cũng mất đi.
Đúng là nơi này cất giữ nhiều đồ vật không tồi nhưng so với Tàng Bảo Các của Tông gia thì không đáng là gì.
Tông Minh Hạo lập tức nói: "Được, chúng ta đây đi xuống thôi."
___☆《¤¤¤》☆___
Tần Lục Nguyệt đang ăn bánh kem, đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm lại.
"Tần Lục Nguyệt, ngươi còn có mặt mũi tới?"_Tiếng nói vừa dứt, chiếc đĩa trên tay Tần Lục Nguyệt đã bị người ta cướp lấy, trực tiếp áp lên mặt Tần Lục Nguyệt.
"Ồ..."_Nhóm người chung quanh nháy mắt kinh hô lên.
Biến cố này xảy đến quá nhanh, tất cả mọi người không có phản ứng kịp.
Tông Minh Hạo cùng Mễ Khả Nhi đang đi xuống dưới, vừa lúc chứng kiếm một màn này.
Tông Minh Hạo nhìn thấy Tần Lục Nguyệt bị người khác khi dễ, theo bản năng liền đi qua, Mễ Khả Nhi thấy vậy, mở miệng nói: "Anh Minh Hạo, người kia là Tần Giai nhân? Bọn họ là người nhà, chúng ta không nên nhúm tay vào. Có lẽ chị em bọn họ có chút xích mích chuyện gì đó?"
Tông Minh Hạo đi được nửa bước rồi dừng lại tại chỗ.
Bỗng hắn muốn nhìn một chút, Tần Lục Nguyệt đối mặt với biến cố này sẽ có phản ứng gì.
Nhìn Tần Lục Nguyệt khổ sở, tâm tình Tông Minh Hạo trong nháy mắt có chút phức tạp.
Cảm thấy thật hả giận nhưng cũng cảm thấy tâm hắn như đang nhẹ nhàng co rụt lại.
Hắn như vậy lại thấy đau lòng?
Tần Lục Nguyệt đứng tại chỗ, giơ tay lau vết bẩn trên mặt, bình tĩnh nhìn Tần Giai nhân, nói: "Tôi có tư cách để tới đây hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết tôi nhận được thư mời tới đây. Cô đang vũ nhục (chửi rủa, lăng mạ) tôi chính là vũ nhục chủ nhân nơi này, có phải là cô nên nói một tiếng xin lỗi với chủ nhân nơi này cùng các vị khách quý kia không?"
Tiếng nói vừa dứt, trong góc đại sảnh nào đó, vang lên một trận vỗ tay thưa thớt, một âm thanh kiêu căng, ngạo mạn từ trong một góc truyền tới: "Thật là thú vị! Cho dù người phụ nữ này có xuất thân nghèo hèn nhưng cũng là cưới hỏi đàng hoàng tiến vào cửa Tông gia. Tông thiếu có thể bình thản như này, đứng ngoài quan sát người khác nhục mạ người phụ nữ của Tông gia, cũng thật khiến người khác mở rộng tầm mắt đấy!" Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ hội trường lại một lần nữa hít sâu một hơi!
Người này thật to gan!
Dám công khai nói Tông gia như vậy!
Cô ta không muốn sống nữa sao?
Tông Minh Hạo là ai cơ chứ!!!
Mặc kệ Tông Minh Hạo làm cái gì, hắn vẫn như cũ là có thể làm đại thiếu gia của Tông gia, vẫn thế mà làm Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tông Thị, là người thừa kế Tông gia!
Tầm mắt Tông Minh Hạo liền chuyển đến nơi thanh âm phát ra, lập tức hai ánh mắt khéo léo giao nhau.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!