"Nhưng tôi chính là đứa bị dọa từ nhỏ đến lớn, có gì mà sợ nữa?" An Đào Đào nhướng mày, dáng vẻ nhỏ nhắn lại có chút kiêu ngạo: "Tôi trực tiếp phản bác lại bà ấy, bảo bà ấy tự mình đi tìm Cửu Gia. Chắc có lẽ bà ấy không nghĩ rằng tôi lại là đứa không nghe lời như vậy, cho nên cái mặt của bà ấy ngay lập tức đen sì sì."
Cô kiêu ngạo như vậy, càng làm nổi bật lên nốt ruồi xinh đẹp và làm cho người ta càng chú ý và say mê.
Hầu kết của Lục Sóc chuyển động, một lúc lâu vẫn không nói thêm điều gì.
An Đào Đào nhìn thoáng qua một chút, rồi lại nói thêm: "Sau đó, tôi nhanh chóng xé tờ đơn ly hôn, mấy thứ này tôi nhất định sẽ không ký đâu."
Lục Sóc nghe cô nói xong, sắc mặt dịu xuống, một chút.
Không khí lạnh trong phòng khách tan biến nhanh chóng, cảm giác bức bối bị đè nén cũng biến mất không thấy đâu nữa.
An Đào Đào vỗ vỗ lòng ngực, nhẹ nhàng thở ra: "Hôm nay bà cụ Lục đâm vào vách tường cứng rồi, chắc sau này sẽ không đến đây nữa đâu."
"Thôi, không có việc gì, không cần để ý tới." Lục Sóc mở miệng, giọng điệu thản nhiên vô cùng, trực tiếp bỏ qua bà cụ Lục: "Em nói là em bị dọa từ nhỏ đến lớn?"
An Đào Đào nhìn anh một cái, không thèm để ý, nói: "Từ nhỏ tôi đã bị bỏ lại ở nông thôn, một đứa con nít, lại là một đứa con riêng không thể cho người ta biết, vừa khéo, mấy bà tám nhiều chuyện ở nông thôn lại rất nhiều, khi rãnh rỗi sẽ chen nhau đến sỉ nhục tôi, một đứa nhỏ không cha không mẹ cũng không có ai thương yêu là đối tượng bắt nạt tốt nhất. Lúc đầu, tôi còn nhỏ nên không có khả năng chống trả, chỉ có thể há to miệng khóc hu hu, sau khi tôi trưởng thành cũng bắt đầu học khôn, lúc này người bị bắt nạt đến há miệng gào to lại là bọn họ, nhưng may mắn là tôi gặp được ông, ông dạy tôi rất nhiều điều nên mới giúp tôi không hư hỏng khi lớn lên, cách chữa bệnh cũng là do ông dạy cho tôi."
Không biết tại sao, cô không kiêng dè mà kể hết toàn bộ chuyện khi mình ở nông thôn cho Lục Sóc nghe.
Loại cảm giác này thật là kỳ lạ, chẳng lẽ, trong tiểm thức của cô lại thấy đại ma vương Lục rất gần gũi
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô thấy rùng mình, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên phức tạp.
"Bây giờ ông đâu rồi?" Lục Sóc nhướng mày, anh lại thấy khá hứng thú đối với chuyện của cô.
"Mất rồi." An Đào Đào nói bâng quơ: "Nếu. không như vậy thì tôi sẽ không lên đây, ông cũng sẽ nhất định đến tìm tôi, cũng sẽ không cho phép người nhà họ An bắt nạt tôi như vậy."
"Trong ánh mắt của Lục Sóc xẹt qua một tia sáng, sau đó trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Sau này sẽ không có ai đám bắt nạt em nữa..."
An Đào Đào không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, tiếp tục lên giọng: "Đương nhiên là không có ai đám bắt nạt tôi rồi, hiện tại tôi đã giỏi như vậy, ai bắt nạt ai còn chưa biết à nha."
Lục Sóc nhìn cô chằm chằm.
Thật sự là một con sói nhỏ đang lộ ra móng vuốt.
Anh không nhịn được mà đặt tay lên đỉnh đầu của cô xoa xoa vài cái.
An Đào Đào không thèm để ý tới anh, xoay người lại tiếp tục xem chương trình giải trí.
Lục Sóc bị cô không thèm nhìn tới thì bật cười ở trong lòng, anh hạ giọng xuống, trên gương mặt vô cùng bình thản: "Em thật là người giỏi thích ứng đấy nhỉ, không thèm giả vờ ngoan ngoãn dịu dàng nữa à?"
Trong lòng An Đào Đào lộp bộp một chút, nhưng cô buộc mình phải tỉnh táo lại, nói: "Dù sao tôi cũng đã bị lột mặt nạ xuống rồi, tôi cũng không phải thật sự là cô chiêu đài các, cho nên già vờ chỉ nữa, mệt lắm."
Lục Sóc cười nhạo cô, trong mắt có một chút châm chọc.
An Đào Đào dang tay, nói một cách hợp tình hợp lý: "Nếu Cửu Gia không quen nhìn em như vậy thì có thể phớt lờ, bỏ qua một bên cũng được."
Lục Sóc nhíu mày, phớt lờ?
Đừng hòng!
Lục Sóc ghì chặt cái ót của cô lại, cúi người xuống hôn lên đôi môi như hoa của cô.
Anh sẽ dùng hành động chứng minh, có chết cũng sẽ không phớt lờ cô.
Đợi đến khi Lục Sóc buông tay ra, An Đào Đào lập tức che miệng lại, đôi mắt trừng lên hết cỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu, ngày hôm qua rõ ràng đã nói ổn thỏa hết rồi, rằng sẽ không ép buộc cô, sẽ không hại cô, nhưng tại sao đột nhiên anh lại như vậy?
Có thể là biết được cô suy nghĩ cái gì, tâm. trạng của Lục Sóc vô cùng sung sướng, không nói gì mà đã xoay người đi lên tầng vào phòng làm việc, chỉ để lại một mình An Đào Đào ngồi ở trong phòng khách.
Chương trình giải trí vẫn còn đang chiếu, nhưng An Đào Đào đã không còn hứng đâu mà xem nữa rồi.
Cô sờ sờ đôi gò má đang nóng lên vì ửng đỏ, tâm trạng có chút buồn bực.
Nhưng cũng may là ngoại trừ hôn, anh cũng không có làm cái gì quá đáng, như vậy cũng có thể bỏ qua...
Bạn đang đọc bộ truyện Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em, truyện Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em , đọc truyện Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em full , Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em full , Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em chương mới