“Cửu Phong, số của cậu là số bao nhiêu?” Vương Hữu Điền nhón mũi chân nhìn bao tải dưới rừng thông bên kia.
“Số hai mươi tư.
” Tiêu Cửu Phong nói lời này một cách thẳng thắn mà không hề do dự.
Anh ngồi trên tảng đá, đang dùng một khối lá cây to bằng bàn tay quạt gió, áo dài vải thô mở rộng, lồng ngực cường tráng rắn chắc, phía trên còn đọng mồ hôi.
Mồ hôi trong suốt dọc theo cơ bắp phập phồng cân xứng chảy xuống, một đường chảy đến bên trong thắt lưng quần vải thô buộc chặt.
“Số hai mươi tư à, vậy thì thảm rồi, chờ đến lúc cậu chọn, người ta đã chọn hết những người tốt rồi còn đâu.
” Vương Hữu Điền tràn đầy chờ mong, liều mạng muốn nhìn rõ động tĩnh trong bao tải, nhưng căn bản không thấy rõ, bởi vì cách quá xa, cán bộ trong công xã người ta hiện tại còn không cho xem đâu: “Của tôi là số tám, tôi đoán chắc là có thể chọn được một người tốt, cậu nói cái này là phải chọn cái dạng gì đây? Cách bao tải cũng không thấy rõ đâu!”Tiêu Cửu Phong không trả lời, anh tiếp tục quạt gió, nhìn núi Thập Ngưu ở xa xa, hình như căn bản không thèm để ý chuyện này.
Vương Hữu Điền trong lòng có chút khô khan, hắn năm nay hai mươi chín tuổi, cũng đã lớn rồi, nếu còn kéo dài khẳng định cũng chỉ có thể sống độc thân, rốt cuộc đừng hòng cưới được vợ, ai biết vừa vặn bắt kịp một chuyện tốt.
Tám trăm dặm núi Thập Ngưu trước kia cũng là nơi tốt, có mấy tòa am ni cô hương khói thịnh vượng, vốn những am ni cô này cũng đã tồn tại bao nhiêu năm, cô gái lớn, cô vợ nhỏ đều sẽ lên núi thắp hương bái Phật cầu bình an hoặc cầu con trai vân vân, kết quả mấy năm nay, bài trừ phong kiến mê tín dị đoan, tất cả mọi người đều không lên núi thắp hương bái Phật nữa, hơn nữa hiện tại lương thực eo hẹp, ni cô trong am ai nấy đều đói đến da bọc xương.
Làm sao bây giờ, cũng không thể để người đang sống sờ sờ chết đói được, vì thế cán bộ xã liền nghĩ biện pháp bố trí ổn thoả cho các cô, vừa hỏi ý kiến của các cô, có mấy người nguyện ý về nhà, còn lại đều nói không có nhà, thậm chí có mấy người còn nhớ rõ nhà mình, cũng nói không muốn trở về vì trở về sẽ bị bán đi.
Mặc dù các cán bộ đã nhiều lần giải thích cho họ, bây giờ đã được giải phóng, là xã hội mới, sẽ không bán con cái, nhưng người ta chính là không muốn trở về.
Không còn cách nào khác, bên trong công xã không thể làm gì khác hơn là đành phải tìm biện pháp bố trí ổn thoả các cô trước, nhưng nhiều ni cô như vậy, ăn cơm đều là vấn đề, bố trí ổn thoả như thế nào đây? Hỏi ý kiến quan điểm rồi, tất cả bọn họ đều nói nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.
Bạn đang đọc bộ truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70 tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70, truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70 , đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70 full , Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70 full , Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70 chương mới