Mộ An An thuộc loại học sinh giỏi chịu khó, cần phải học tập chăm chỉ mới có thể ổn định thành tích chuyên ngành của mình.
Trần Hoa thì thuộc tuýp người chung chung, cần nhiều thời gian để nghiên cứu và suy ngẫm, mà Trần Hoa cũng đặc biệt nguyện ý gắng sức ờ chuyên ngành của mình.
“Tinh thần của cậu thế nào rồi?” Mộ An An đóng cửa phòng làm việc lại, quét một vòng nhưng không có tìm thấy Hoắc Hiển, có lẽ lại đi trốn rồi.
Mộ An An ngồi vào chỗ của mình, rồi giải thích về chuyện thay đổi ca làm việc.
“Chị Nguyễn Ngọc đã gừi tin nhắn WeChat cho mình.
” Trần Hoa nói, trong lòng của cô cũng không nghĩ đến việc thay đổi ca làm việc.
Sở dĩ đến sớm, thứ nhất là để học, ngoài ra chủ yếu trong lòng cô đang vô cùng lo lắng, lo lắng một chuyện.
Trần Hoa trong lòng ủ rũ:”An An, ngày hôm qua cậu rời đi lúc nào vậy, mình bị cậu nhốt ở trong phòng phải không? Ngày hôm qua, có phải mình đã làm chuyện gì quá giới hạn không?” Mộ An An biết Trần Hoa nhất định sẽ hỏi câu này, thấy cô ấy căng thẳng như vậy,đột nhiên liền nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc CÔ ây.
Cô nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng là mình nhốt cậu ở trong phòng, nhưng chủ yếu không phải như vậy, mình chỉ sợ Hoắc Hiển bị cậu ăn tươi nuốt sống mà thôi.
” “Cái gì!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!