Nghê Thư khẽ khép miệng lại, nhàm chán đứng sau lưng Thiên Ma liếc mắt nhìn.
Đúng là tràn đầy tinh lực!
Cô lười biếng vươn một ngón tay nhỏ nhắn ra, chọc chọc vào lưng anh ta, cơ bắp rắn chắc kia, cô chọc vào đầu ngón tay cũng hơi đau: "Này?"
Thiên Ma không để ý tới, tiếp tục phát tiết lửa giận của anh: "Nói! Còn dám thế nữa hay không?!"
Nghê Thư lại nhướng mắt lên: ""Được, anh giỏi, tôi sợ rồi, sau này cũng không dám thế nữa."
Thiên Ma oán hận đá một phát vào chiếc giường đã tan nát, miệng phun ra oán khí, lúc này mới coi như xong chuyện, Quay đầu, anh lại hung hăng lườm Nghê Thư: ""Còn chưa có ai dám hạ thuốc ông đây! Em thật to gan! Tốt nhất em nên nhớ kỹ lần dạy dỗ này, lần sau, tôi sẽ đich thân nghiền nát em cái cô gái đáng chết này!"" Giọng điệu uy hiếp đầy khí phách kia, giống như người vừa bị dạy dỗ là Nghê Thư chứ không phải chiếc giường kia gánh tội thay.
Nghê Thư bĩu môi, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, hai chân vắt chéo kên nhau, chỉ vào chiếc giường đáng thương kia, lạnh lùng nói: ""Giường của tôi hỏng mất rồi, làm sao bây giờ?"
Thiên Ma trừng cô, hung dữ nói: ""Ông đây bồi thường cho em!""
Lúc này Nghê Thư mới hài lòng gật đầu.
Thiên Ma mặc xong quần áo, từ đầu đến cuối, đều nhìn chằm chằm vào Nghê Thư, ánh mắt sắc bén kèm theo oán giận kia, giống như hai thanh dao găm sắc bén, trong phút chốc có thể xuyên thủng da thịt cô.
"Nói cho em biết, đừng tưởng rằng ông đây muốn em, sẽ chiều chuộng! Nghĩ cũng đừng con mẹ nó nghĩ!""
Nếu như không phải vừa trông thấy cái cách anh ta vừa rồi làm hỏng chiếc giường, sự kiêu ngạo vì sức khỏe không ai bì nổi, có thể Nghê Thư sẽ thật sự tin tưởng.
Thấy anh ta đã phát tiết đủ rồi, Nghê Thư đi thẳng vào vấn đề chính: "Thiên Ma, bao giờ thì anh về? Anh không quan tâm Quần Ma điện à?""
Nghe giọng điệu như thể cô ước gì mình nhanh chóng rời đi kia, Thiên Ma không thấy thoải mái, giận dữ hét lên: ""Ông đây không đi! Ông đây cứ ở chỗ này đấy, em có thể làm gì được?!""
Phi, anh ta đã bắt đầu đánh tới thành phố A, không có ý định rời đi! Có có thể làm sao được chứ?!
Nghê Thư cũng nổi giận: ""Anh dựa vào đâu mà ở lại đây?""
""Chính là ông đây muốn em!""
Nghê Thư liên tục gật đầu: ""Được! Được! Được!"" Nói xong, cô chủ động cởi áo sơmi, chỉ vài cái vứt xuống, lộ ra chiếc áo ngực màu đen bên trong: ""Muốn tôi một lần xong rồi đi đúng không? Đến đây đi, tôi để anh làm!""
Thoáng cái Thiên Ma ngây ngẩn cả người, anh không ngờ rằng Nghê Thư lại có thể sẽ thoải mái như vậy!
Nghê Thư cởi áo sơmi, rồi lại cởi quần dài, cũng lộ ra chiếc quần lót màu đen giống như vậy bên trong, càng tôn lên làn da trắng của cô, Thiên Ma không thể tin được trừng to mắt, trong ánh mắt lóe ra vài tia sáng tà ác, nửa người dưới lại càng không khống chế được bắt đầu sưng lên sưng to lên lại sưng lên...
Ánh mắt Nghê Thư tràn đầy khiêu khích: ""Đến nào! Không phải muốn làm sao? Làm xong lần này, anh cút ngay cho tôi đi càng xa càng tốt!"
Thiên Ma nghiến răng kêu ""ken két"", liếc nhìn vào mắt cô, dường như muốn đem cô ra ăn tươi nuốt sống vậy. Ánh mắt của anh ta càng trở nên lạnh lùng hơn, không nhìn cô thêm lần nào nữa mà quay người đi ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, anh dừng chân lại, nghiêng đầu, giọng lạnh lùng: ""Tôi không thích ép buộc phụ nữ""
Nhất là cô.
Thiên Ma nhanh chóng rời khỏi, trong cầu thang truyền đến những tiếng cạnh cạch cạch, tiếng đồ vật đứt gãy, sau đó lại là tiếng Thiên Ma tức giận mắng chửi không ngừng, càng lúc càng xa.
Nghê Thư đứng trong phòng, ngực hơi phập phồng, trừng mắt nhìn về phía anh rời đi, cắn môi, cầm lấy quần áo lên mặc vào người.
Rạng sáng ngày thứ hai, khi Nghê Thư vẫn còn đang ngủ say sưa trong phòng nhỏ, chợt nghe thấy những tiếng động ầm ầm dưới lầu, cô bực bội đứng dậy, chạy đến cửa sổ, trông thấy bên dưới vài chiếc máy ủi đất, còn có cả một đội xây dựng, Thiên Ma ngồi ở một chiếc xe nâng lớn trong số đó, một chân gác lên, mắt híp lại liếc về phía lầu trên, khi nhìn tháy Nghê Thư, anh ta khẽ nở nụ cười điên cuồng.
"Đáng chết! Thiên Ma, anh muốn làm gì?!"Nghê Thư đứng trên tầng tòa nhà sắp hỏng, gầm thét, hai tay bấu chặt vào lan can làm bằng gỗ, sắp giật ra được cả một miếng.
""Ngày hôm qua ông đây đã nói, người phụ nữ của tôi sao có thể ở chỗ thế này? Vì vậy, đập đi xây lại!"" Anh ta nói rất ngạo mạn, vô cùng khí phách.
Tôi ở chỗ nào, liên quan gì đến anh?"" Nghê Thư vò mái tóc dài, làm nó rối tung như ổ gà, quay người lại, đeo dép lê vào, rồi khoác thêm áo đi xuống lầu.
Chạy vọt đến trước lầu, cô dang hai tay ra: ""Tôi nhìn xem ai dám phá chỗ này!""
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không dám hành động gì nữa, toàn bộ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thiên Ma. Thiên Ma thong dong nhảy xuống, dẫm trên đôi giày bộ đội, bước đến gần, đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, tiếng cười có chút gian xảo: ""Tiểu Thư Nhi, em ở chỗ này, nếu để cho các anh em cùng đường biết được, sẽ làm tôi rất mất mặt đấy!""
Nghê Thư cười lạnh lùng: ""Buồn cười, tôi với anh một cọng lông quan hệ cũng không có! Tôi muốn ở đâu thì ở, anh dựa vào đâu mà mất mặt?""
"Chỉ bằng việc em là cô gái tôi ưng ý!"" Thiên Ma nói xong, vung tay lên, "Tiếp tục!"
Đội xây dựng nghe thấy mệnh lệnh, lập tức lại bắt đầu săn bằng tòa nhà này.
Nghê Thư vô cùng tức giận, nhào đến muốn ngăn cản, thì Thiên Ma túm chặt lấy hai tay cô, kéo cô vào trong lòng không cho cô nhúc nhích, hơi thở ấm áp phun lên bên chiếc cổ của cô: ""Tiểu Thư Nhi, tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời ~ "
""Thằng khốn! Thả tôi ra!"" Nghê Thư tức giận khua khoắng tay chân loạn xạ, cô biết ngay mà, gã này sẽ không dễ dàng rời khỏi đây như vậy! Anh ta cứ như Ôn Thần, dính lên rồi thì đừng nghĩ đến chuyện vứt bỏ!
Cô gái nhỏ nằm trong ngực, đang giương nanh múa vuốt giống như một chú mèo hoang, Thiên Ma giữ chặt lấy cô, tiếng cười có vẻ tùy tiện: ""Tiểu Thư Nhi, em chấp nhận đi, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ để cho em ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi! Ha ha!""
Cô gái mà Thiên Ma anh vừa ý, tuyệt đối không chạy thoát được.
Tòa nhà sắp hỏng kia chắc cũng gần trăm năm tuổi rồi, căn bản không chịu nổi máy ủi giày vò như vậy, chỉ vài cái đã sụp đổ ầm ầm.
Nhìn căn nhà bị sụp xuống, Nghê Thư như ngây dại.
Bên tai, là tiếng cười của Thiên Ma: ""Tiểu Thư Nhi, em yên tâm, tôi sẽ xây lại cho em!""
Đột nhiên cô xoay người, hung hăng tát mạnh vào mặt anh, gần như gầm thét: ""Ai cần anh xen vào việc của người khác hả? Anh thì biết cái gì!""
Gương mặt Thiên Ma lệch sang một bên, lệ khí bốc lên bừng bừng khắp người, chỉ trong chớp mắt. Bản tính thuộc về Quần Ma điện của Thiên Ma lộ ra ngoài không thể nghi ngờ. Thời gian dần qua, anh quay đầu lại, đôi mắt đỏ lên nhìn thẳng vào cô, giờ phút này, trông anh rất nghiêm túc, tàn khốc, đầy máu tanh.
Trên mu bàn tay lộ ra đầy gân xanh, các đốt ngón tay trắng bệch u ám, lúc nào cũng có thể ra tay, dùng một quả đấm đập nát mũi cô. Không ai có thể nghi ngờ, anh chỉ bóp một cái sẽ nát ngay chiếc cổ mảnh khảnh của cô, để cho cô không có cách nào duỗi móng vuốt sắc bén trước mặt anh nữa.
Nghê Thư dường như đã bất chấp tất cả rồi, hoàn toàn không thèm để ý người đang đứng trước mặt mình là người nào, cô chỉ gầm nhẹ, muốn phát tiết hết phẫn nộ trong lòng: ""Đây là đồ vật duy nhất bà nội để lại cho tôi!! Anh con mẹ nó cứ như vậy mà san phẳng rồi hả?!"
Thiên Ma nổi giận ốn đang nghe thấy thế, trong phút chốc bỗng giật mình.
Nghê Thư xoay người, nhìn căn nhà giờ đây đã thành một mảnh phế tích, hai chân không chống đỡ được ngã ngồi xuống, tóc dài tản ra, bị gió thổi bay ngược lên.
"Đây là bà nội tôi để lại cho tôi... sao anh có thể... sao có thể phá hủy nó..." Thời gian dần qua, gục đầu xuống, nước mắt từ trong khóe mắt tuôn ra, rơi xuống đất vàng.
Đôi mắt Thiên Ma trợn to, nhìn cô, lệ khí trên người, thoáng cái đã biết mất không còn chút nào, trong lòng lại dâng lên tâm trạng phức tạp kỳ lạ. Anh không biết loại cảm giác này là gì, chỉ biết là, trong lòng có chút... Đau.
""Khốn nạn! Khốn nạn!"" Nghê Thư giơ nắm đấm lên, đứng dậy vung mạnh về phía anh: ""Mẹ nhà anh anh coi mình là ai chứ? Dựa vào đâu mà anh can thiệp chuyện của tôi? Tôi muốn ở chỗ nào thì ở chỗ ấy, ai bảo anh xen vào việc của người khác hả?!"
Thiên Ma cắn răng đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, con mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp.
Bỗng chốc, anh bắt lấy nắm tay cô đang phát tiết, hét lớn một tiếng: ""Tất cả dừng lại!" Giọng nói lớn đến nỗi áp đảo hoàn toàn tạp âm ở bốn phía.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều ngừng lại, mang vẻ mặt không hiểu nhìn về phía anh.
"Cút!"
Mọi người nhìn về phía người dẫn đầu đội xây dựng, thấy anh ta gật đầu, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, hoả tốc rời khỏi chỗ này. Người đàn ông trên mặt mang chòm râu dài này thật sự đáng sợ, bọn họ ước gì được đi sớm hơn.
Nghê Thư tức giận lau sạch nước mắt. rồi chỉ vào anh: ""Tôi không muốn anh lại xuất hiện nữa! Đã nghe thấy chưa? Cút khỏi tầm mắt của tôi! Càng xa càng tốt!""
Cô hất mái tóc dài lên, rồi nhảy lên chiếc xe phân khối lớn của mình: ""Rầm rầm"" vài tiếng chiếc xe đã lao nhanh về phía trước.
"Mẹ kiếp!!"Thiên Ma mắng, bực bội vò lên mái tóc ngắn của mình, lại liếc mắt nhìn mảnh phế tích phía đối diện, thở hổn hển, hai mắt như sắp bốc cháy.
Bà nội của cô gái kia để lại thứ gì cũng tốt, sao cứ phải để lại căn nhà cũ này? Sao anh biết được chứ?!
Dơ tay lên xoa mặt mình, tâm trạng bực bội càng tăng lên, buồn bực đến mức anh đặt mông ngồi thẳng xuống đất.
Mẹ kiếp, cô gái này đúng là điên rồi, dám dùng thuốc mê với anh, còn dám cho anh ăn tát?! Phi, sau cùng mẹ nó còn khó chịu hơn là, anh còn không nỡ động đến cô!!
Nghê Thư lái xe máy, chạy như điên trên đường lớn.
Cô ở xa thành phố A như vậy, chính vì muốn giữ gìn kỷ niệm duy nhất này, bây giờ thì tốt rồi, không còn nữa, tất cả đều không còn nữa rồi!
Thiên Ma chết tiệt, cô muốn giết anh ta!
Càng nghĩ càng không cam lòng, Nghê Thư lập tức quay đầu xe lại.
Khi cô trở lại đống đổ nát kia, liếc mắt trông thấy người đàn ông ở cách đó không xa.
Cô dừng lại, vẫn ngồi trên xe máy, nheo mắt, sự phẫn nộ trong mắt dần dần có chút phức tạp.
Thiên Ma đang đứng trên đống phế tích kia, một người đàn ông thô kệch như vậy, đang khom người xuống, vừa thấp giọng chửi bới, vừa nhặt từng viên gạch lên, xếp sang bên cạnh, dường như muốn dựng lại tòa nhà này lên lần nữa.
Nghê Thư nhìn qua, môi mím chặt lại, rất khó tưởng tượng người như Thiên Ma, lại có thể làm được loại chuyện ngu xuẩn như thế này.
Thiên Ma hùng hùng hổ hổ: ""Tay của ông đây để cầm đao cầm súng, mẹ kiếp, hiện tại lại dùng để xếp gạch, nhóc con chết tiệt kia, em cứ đợi đấy, đợi tôi dựng lại xong ngôi nhà này lần nữa lại tới trừng phạt em!""
"Anh cho rằng, tôi sẽ cho anh thêm cơ hội?"
Trên đỉnh đầu một giọng nói lạnh lùng truyền đến, làm Thiên Ma kinh sợ, có lẽ do anh đang quá chán nản, nên không phát hiện ra Nghê Thư đã quay lại!
Anh rầu rĩ nhìn cô, ""bịch"" ném viên gạch trong tay sang một bên, rồi phủi phủi tay: ""Ông đây phá hủy một căn nhà của em, sẽ trả lại em mười căn!"
Miệng anh vẫn kiêu căng như trước, không ai bì nổi, mang mười phần điệu bộ của Thiên Ma. Nhưng mà ̣nghe kỹ, lại thấy thiếu chút tự tin, có lẽ bản thân anh cũng biết, đừng nói mười căn, cho dù một trăm căn, cũng không có cách nào so sánh được với căn nhà sắp hỏng này. Nói như vậy, đơn giản chỉ vì muốn kiếm về chút thể diện, không đến mức bị cô làm cho quá khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!