Bắc Minh Hạo đi tới chỗ ở của Chiêm Gia Linh trước. Vệ sĩ vẫn còn ở đó, vừa thấy anh liền đi tới đón. Anh lạnh giọng nói hỏi: “Người đâu?"
"Ơ, vẫn ở trên đó ạ!"
"Anh xác định chứ?" Mắt anh híp lại, nhìn về phía tòa nhà kia.
"Hoàn toàn xác định! Cho dù có con ruồi bay ra, cũng không thoát được ánh mắt của bọn tôi đâu!"
Đôi mắt lạnh lùng của Bắc Minh Hạo nheo lại: “Dẫn người lên đó!" Anh nói xong liền đi nhanh vào bên trong.
Anh muốn xem thử, bây giờ Tiêu Tuyệt rốt cuộc có năng lực lớn tới mức nào!
Khi lên tầng, đi tới trước cửa phòng của Chiêm Gia Linh, vẻ mặt anh căng thẳng, ấn chuông cửa. Nhưng anh ấn mấy lần mà bên trong vẫn không có ai trả lời.
Bắc Minh Hạo nhíu mày, phân phó người: “Mở ra!"
"Vâng!"
Lập tức có người đi qua, chỉ vài động tác đã cạy được cửa ra.
Bên trong hoàn toàn tối đen, Bắc Minh Hạo híp mắt, sau khi đi vào thì sờ tìm, bật đèn trên tường, lúc này mới phát hiện ra trong hai gian phòng đã sớm không có người.
"Đáng chết!" Anh khẽ mắng một tiếng, kéo người dẫn đầu đám vệ sĩ tới: “Không phải anh nói người ở trong này sao? Bây giờ người đâu hả?!"
"Ơ..." Người kia cũng rất ngạc nhiên.
Anh ta rõ ràng luôn theo dõi cẩn thận, người sống sờ sờ ra đấy làm sao có thể tự nhiên biến mất được chứ?
Bắc Minh Hạo tức giận đẩy anh ta ra, quay đầu trừng mắt nhìn gian phòng vẫn trống rỗng, anh cũng không dây dưa nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Nếu Tiêu Tuyệt chặt đường sống của anh, vậy đừng trách anh không cho anh ta được thoải mái!
Anh đi ra khỏi cửa khu chung cư, lập tức móc điện thoại ra.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng, bên kia liền người nghe máy: “Alo?"
Nghe được giọng nói êm tai này, trái tim Bắc Minh Hạo đã không thể nào bình tĩnh được nữa, cứ nghĩ đến những chuyện liên quan đến cô là anh lại cảm thấy đau lòng.
Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại và trầm giọng nói: "Tuyết Chi, là anh."
Sau khi im lặng mất mấy giây, Tuyết Chi mới mở miệng: “Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Tuyết Chi, em đưa điện thoại cho Tiêu Chí Khiêm, anh có việc muốn nói với anh ta."
"Anh có chuyện gì mà phải tìm anh ấy? Anh nói với tôi không được sao?"
Bắc Minh Hạo im lặng một lát, lúc này mới yếu ớt nói: "Anh muốn nói cho em biết một tin tức."
"Tin gì vậy?"
Bắc Minh Hạo nói rõ từng câu từng từ: "... Tiêu Tuyệt còn chưa chết, anh ta ở bên chỗ Chiêm Gia Linh. Sự hiện hữu của anh ta sẽ là nguy hiểm cho cả Hải Thiên bọn em và cả Tiêu Chí Khiêm."
Không ngờ phía đối diện không kinh ngạc như dự đoán mà giọng nói vẫn rất bình thản: “Bắc Minh Hạo, sao anh lại muốn nói cho tôi biết?"
Bắc Minh Hạo chợt nghẹn lời. Phản ứng của Tuyết Chi quá bình tĩnh!
Tiêu Tuyệt từng làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy, lại suýt nữa hại chết Ngọc Diệp và Tiêu Chí Khiêm, cô không phải nên hận anh ta sao? Vì sao cô nghe được anh ta còn sống, không phải nóng lòng hỏi tung tích của anh ta mà muốn hỏi ngược lại như vậy?
Lẽ nào...
Anh chợt kinh ngạc mất giây lát, trong đầu lập tức nắm bắt được điều gì, lông mày nhíu lại và thận trọng hỏi: “Em... đã sớm biết à?"
Đây là… giải thích duy nhất.
Tuyết Chi thản nhiên nói: "Bắc Minh Hạo, tôi cho rằng anh trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã sớm xem nhẹ quyền thế, không cố chấp như vậy nữa. Không ngờ cuối cùng chi phối anh vẫn là những thứ hư vô mờ mịt này."
Chỉ trích của cô giống như một con dao sức bén đâm thẳng về phía ngực anh.
Đặc biệt đối phương còn là cô gái anh yêu.
Bắc Minh Hạo ngẩng đầu, mặt ngước lên bầu trời đêm tối đen, không ngừng cố gắng ép xuống cảm giác đang căng trướng như muốn nứt ra trong lồng ngực, sau đó chậm rãi mở miệng: “Nói vậy, Tiêu Chí Khiêm cũng đã sớm biết chuyện này rồi? Còn có Hải Thiên Đường thì sao?"
Tuyết Chi không lên tiếng, đáp án đã rõ ràng.
Bắc Minh Hạo chợt cười tự giễu: “Hóa ra… hóa ra bọn họ đều che giấu rất sâu. Ha ha, những kẻ tự cho mình là người mạnh đều như vậy hết, lúc nào cũng thích nhìn thấy kẻ bị mình giẫm dưới chân phải đau khổ giãy giụa, thấy người ta cố hết sức để sống sót lại có thể nhận được sự thỏa mãn và kiêu ngạo lớn nhất."
Chắc từ lúc anh bắt đầu hoạt động khắp nơi, Tiêu Chí Khiêm đã phát hiện ra rồi.
Lẽ nào Tiêu Chí Khiêm không can thiệp vì chắc chắn Tiêu Tuyệt sẽ tự mình ra tay à? Không hổ danh là cặp đôi song sinh, ngay cả cách thức sỉ nhục người cũng rất giống nhau.
Trong điện thoại, Tuyết Chi khẽ thở dài một tiếng.
Cô thật ra hiểu rõ Bắc Minh Hạo hơn bất kỳ ai hết. Trước khi sống lại, đó chính là người mà cô bằng lòng bỏ ra tất cả. Khi đó cô không hiểu được thế nào là tha thứ, chỉ biết một mực căm hận, sau khi trải qua sống chết và khắc cốt ghi xương, cô đã học được cách bỏ xuống từ lâu. Bây giờ quay đầu nhìn lại, anh cũng là một vai có cảnh ngộ bất hạnh khiến người ta đồng cảm. Cô vốn không định đòi nợ, nhưng chính là bởi vì cô tham dự vào đời này mà kết cục của anh cũng được sửa lại hoàn toàn.
Cô gần như không phân biệt rõ được, rốt cuộc là ai nợ ai, ai lại phụ ai.
"Bắc Minh Hạo, buông tha những thứ không thuộc về anh đi. Có lẽ anh sẽ phát hiện ra anh thật lòng muốn có được là thứ khác." Bất kể xuất phát từ tình cảm nào, cô chỉ muốn cố gắng hết sức khuyên anh buông tay, không muốn kết cục của anh quá mức bi thảm.
Bắc Minh Hạo chậm rãi thu lại tầm mắt, mí mắt rũ xuống: “Buông tha à? Còn có thể làm được sao?"
"Đương nhiên rồi!" Tuyết Chi nói với vẻ chắc chắn: "Từ giờ trở đi, anh lại làm một người ngoài cuộc, đừng can thiệp vào chuyện của Tiêu Chí Khiêm và Tiêu Tuyệt nữa, cách xa bọn họ ra."
Một câu "người ngoài cuộc" đủ để đả kích nặng nề đến lòng tự tôn cũng như kiêu ngạo của anh.
Anh làm nhiều chuyện như vậy, nỗ lực lâu như vậy, quả nhiên vẫn giống như Tiêu Tuyệt nói, anh thậm chí còn chẳng có tư cách để đứng trên sân "đối thủ" sao? Từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ là một người ngoài cuộc sao?
Anh hít sâu một hơi và siết chặt hai tay, lãnh đạm nói: "Tuyết Chi, những gì cần nói thì anh đã nói rồi, Tiêu Tuyệt rốt cuộc có bao nhiêu điên cuồng, trong lòng em cũng biết. Về phần muốn làm gì, các người xem mà làm." Anh nói xong, lập tức cúp máy.
Vệ sĩ phía sau tiến lên: “Đại ca, làm sao bây giờ?"
Bắc Minh Hạo nhíu mày, im lặng một lúc lâu. Anh sẽ không nghi ngờ năng lực của Tiêu Tuyệt. Anh ta mới khôi phục trí nhớ, đã đập tan thành quả mà anh cố gắng lâu nay, anh ta tuyệt đối sẽ không cho anh có cơ hội xoay người. Nói không chừng, anh ta đang ở đối diện nhà anh, nâng súng chờ anh đấy. Anh không có lựa chọn nào khác, lại càng không biết cái gì gọi là "buông tay", anh chỉ còn lại có một bước cuối cùng.
Anh xoay người, đột nhiên nói: "Đi Tây Sơn."
...
Sau khi nghe điện thoại của Bắc Minh Hạo, Tuyết Chi lại đi tìm Thạch, nhắc lại nội dung cuộc nói chuyện trong điện thoại với Bắc Minh Hạo cho anh nghe.
Thạch nghe xong thì chân mày nhíu chặt: “Sao Bắc Minh Hạo có thể đột nhiên muốn nói cho chúng ta biết tin tức này? Hơn nữa còn đột nhiên như vậy, lại không đòi hỏi gì? Anh ta vẫn luôn là người của Tiêu Tuyệt, gần đây luôn vội vàng liên lạc với thế lực của anh ta. Tiêu Tuyệt chắc phải là con át chủ bài lớn nhất của anh ta mới đúng, trừ khi..."
Tuyết Chi cũng lập tức hiểu ra: “Trừ khi, anh ta không thành công!"
Thạch gật đầu: “Nếu tôi đoán không sai, Tiêu Tuyệt đã gây cản trở cho anh ta." Chỉ là anh không hiểu nổi, người gây cản trở cho anh ta rốt cuộc là Tiêu Tuyệt hay là cậu Tiêu của bọn họ.
Tuyết Chi lập tức nói: "Nhất định là Tiêu Chí Khiêm. Tôi đi tìm anh ấy hai lần, anh ấy nói sẽ giải quyết."
"Bất kể là ai đều có lợi cho chúng ta, chúng ta nhất định phải làm theo căn dặn của cậu Tiêu, mau chóng để cho bọn họ gặp mặt mới được. Nhỡ Tiêu Tuyệt thật sự khôi phục lại ký ức, vậy thì rắc rối lắm."
"Ừ!" Tuyết Chi gật đầu: “Tôi sẽ gọi Nghê Thư qua, bảo cô ấy luôn chuẩn bị sẵn sàng."
Thạch không hề phản đối điều này.
Tuyết Chi đi tới cửa, đột nhiên dừng lại: “Đúng rồi, gần đây Vy Hiên có liên hệ với anh không?"
Thạch nhướng mày, vẻ mặt vẫn rất cứng nhắc: “Không." Anh đừng lại mới lát mới nói: "Cô ấy nên liên hệ với tôi sao?"
Vì sao cô hỏi vấn đề này có vẻ đương nhiên như vậy? Vy Hiên là bạn bè của mợ Tiêu, cho dù liên hệ thì lẽ ra cũng nên liên hệ với cô, lại có liên quan gì đến anh chứ?
Tất nhiên, anh sẽ không nói ra những lời như vậy, phần nhiều chỉ tỏ ra lạnh lùng.
Tuyết Chi chớp chớp mắt, hình như cũng cảm thấy mình đột nhiên hỏi vấn đề này có chút kỳ lạ, sau đó cười nói: “Cũng đúng, cô ấy lại không quá quen thuộc với anh, cô ấy vẫn luôn nói với tôi, anh là đầu gỗ không thể nào trao đổi được, ngay cả nghệ sĩ khó nhằn nhất cũng không trì độn như anh..."
Trong phút chốc, Tuyết Chi chợt ngậm miệng, thầm trách mình lắm lời. Sao mình có thể nói với Thạch về chuyện như vậy chứ? Lẽ nào, bởi vì mình nói chuyện với anh nhiều như vậy, cho nên mới thả lỏng thần kinh?
Cô cười mỉa vài tiếng, khi lại nhìn về phía Thạch, cho dù thấy vẻ mặt người này không đổi, vẫn là chiêu bài mặt lạnh, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra khóe miệng anh đang giật giật.
"Ái chà, Thạch, anh đừng để lòng nhé. Vy Hiên chỉ nói đùa thôi! Bằng không, cô ấy làm sao có thể còn muốn phỏng vấn anh chứ? Nhất định là cô ấy cảm thấy anh là một người quá khứ đau buồn, có chiều sâu có thể đào bới được." Tuyết Chi nói xong, còn nhấn mạnh phía dưới.
Thạch chậm rãi ngước mắt, bình thản nói: "Cô ấy hỏi tôi, người trong tổ chức giống như chúng ta thường sớm chiều ở chung với nhau trong thời gian dài có bao nhiêu người trở thành đôi đồng tính... Nếu điều này cũng có thể tính là có chiều sâu đào bới."
Cả người Tuyết Chi cứng đờ, há hốc mồm, lại không biết phải nói gì.
Không ngờ Vy Hiên kia lại thật sự hỏi những điều này?!
Thạch hít sâu một hơi như đang cố tránh né cảnh tượng đó, đặc biệt là khi anh bị truy hỏi đến mức trong lòng muốn nổ tung.
Trong ấn tượng của anh, cho dù có phải đối mặt với kẻ địch cứng rắn nhất, anh cũng chưa từng có cảm xúc như vậy, không ngờ nó lại được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên thân người phụ nữ kia.
Cuộc gặp mặt khiến mọi người khẩn trương lại được sắp xếp ở đường Hằng Nguyên.
Thứ nhất, nơi này là tổng bộ của Hải Thiên Đường, về tính an toàn thì tất nhiên là không thành vấn đề. Thứ hai, dựa theo suy nghĩ của Tuyết Chi, Nghê Thư cần một nơi thật bí mật, không đâu có thể so sánh được với nơi này. Lúc cô nói với Tiêu Chí Khiêm, anh thậm chí cũng không suy nghĩ liền đồng ý.
Nghê Thư có chút hâm mộ nói Tiêu Chí Khiêm thật sự yêu cô đến tận xương tủy rồi, bằng không sao có thể ở dưới tình trạng mất trí nhớ, chỉ dựa vào vài câu nói của cô đã tin lời cô mà không hề cảnh giác là có bẫy.
Người biết chuyện chỉ có Nghê Thư và Thạch, những người khác đều không biết gì. Khi Tiêu Chí Khiêm đi tới, tầng 39 đều được dọn sạch, chỉ còn lại Thạch và Đinh Khiên.
Trong phòng khách lớn như vậy, Tiêu Tuyệt đứng chắp tay, quay lưng về phía cửa.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy anh ta, Tiêu Chí Khiêm đứng ở đó và hơi nhướng mày, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Tiêu Tuyệt chỉ hơi nghiêng người chứ không quay lại, giọng nói cực kỳ lãnh đạm: “Đi vào phòng làm việc." Anh ta nói xong liền xoay người đi vào trong trước.
Tiêu Chí Khiêm đang muốn đi vào theo, Tuyết Chi đã giữ anh lại, khẽ căn dặn một câu: “Cẩn thận."
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô cười trấn an: “Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!