Nghê Thư thu lại tầm mắt, trừng mắt nhìn anh ta với vẻ nghiêm khắc: “Đừng tưởng anh cạo râu mép là có thể làm một người đàn ông ga lăng nhé. Bà đây coi thường anh, cho dù anh có quỳ xuống đây cũng vô dụng thôi!"
Cô ta nói xong liền muốn đi, nào ngờ lại nghe phía sau "bịch "Một tiếng, cô ta lập tức dừng lại.
"Đại ca!!"
Mấy giọng nói vô cùng đau lòng từ sâu trong con hẻm truyền đến, đó là giọng nói giãy giụa của đám Ma Điện Lục Quỷ.
Đại ca của bọn họ đẹp trai tiêu sái tới mức làm người ta muốn mù mắt, đơn giản là thời thượng quốc tế kiểu mẫu đấy!
Đại ca của bọn họ với đẳng cấp khí thế cao, sang trọng khiêm tốn lại hàm súc đấy!
Đại ca của bọn họ với phong cách tây chẳng hề gò bó lại có chiều sâu, đẹp trai lạnh lùng cao quý nhưng gần gũi với dân chúng đấy!
Sao có thể, làm sao có khả năng, làm sao được phép bỏ xuống thân phận, vứt bỏ nhân phẩm mà quỳ trước một cô gái trong ngoài đều mạnh mẽ, thấp kém thô tục như vậy chứ?!
Đây là thời đại nào vậy!!
Nghê Thư chậm rãi xoay người, thấy Thiên Ma vô cùng ngầu quỳ ở đó, hất đầu nói với giọng điệu như ban ơn: "Tôi quỳ, thế nào?"
Phía sau "bịch bịch". Tất cả đều là tiếng cơ thể rơi xuống đất.
Đám Ma Điện Lục Ma đang ra sức hò hét với đại ca, dáng vẻ cao cấp của anh đi đâu rồi?!
Nghê Thư chớp chớp mắt, đột nhiên cười ra tiếng: “Anh thích thì cứ quỳ ở đây đi."
Cô ấy khẽ hát, xoay người trở về.
Thiên Ma tức giận, đứng phắt dậy, đuổi theo sát phía sau: “Cô gái cô thật đáng ghét! Quỳ cũng đã quỳ rồi, cô còn muốn tôi phải làm thế nào nữa?"
"Có thể thế nào chứ? Coi thường anh thôi!" Tâm trạng của Nghê Thư rất tốt, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Dựa vào… dựa vào đâu mà cô coi thường tôi chứ? Râu mép cũng đã cạo, cô còn không nhìn ra ông đây là một soái ca à?"
"Ồ ồ ồ, chỉ có chút như vậy đã được gọi là soái à? So với Tư Đồ thì còn kém xa!"
Thiên Ma hoàn toàn bị chọc giận, anh ta ở phía sau nổi giận gầm lên một tiếng: “Lục Quỷ!"
"Vâng, đại ca!" Lục Quỷ nhanh chóng vọt ra, toàn thân tối tăm, ở dưới bóng đêm càng thêm lạnh lùng, hà khắc.
"Trở lại! Lấy ổ của Tư Đồ!"
"Vâng!" Lục Quỷ phấn chấn, không gì thú vị hơn chuyện khiêu khích người khác!
Thấy dáng vẻ Thiên Ma nổi giận đùng đùng rời đi, Nghê Thư đứng ở cửa lớn, cong môi cười với vẻ hứng thú.
Không ngờ, tên ngốc này còn thật sự quỳ đấy.
…
Dọc đường đi, Tuyết Chi chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, vui mừng hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, anh tỉnh lại lúc nào vậy? Ngay vừa rồi à?"
Anh nghiêng đầu, cười khẽ nhìn cô: “Sao em xác định tôi là Tiêu Chí Khiêm chứ?"
Tuyết Chi sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh thoáng có chút nghi ngờ, nhưng lập tức lại bị sự dịu dàng thay thế. Cô nghiêng người qua kéo cánh tay anh: “Em lại biết đúng là anh." Cô giơ tay xoa ngực anh: “Bởi vì anh từng nói qua, cần dùng nơi này để, người em nhìn được chỉ có anh."
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cũng trở nên thâm tình lưu luyến.
Anh tăng nhanh tốc độ xe, còn lái đến đỉnh núi.
Ngoài xe, gió núi rít gào, trong xe bật hệ thống sưởi hơi lại ấm áp như giữa mùa xuân. Tuyết Chi nhìn xung quanh một lượt thấy hoàn toàn tối tăm, nghi ngờ hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
"Thuận tiện để yêu đương vụng trộm." Tiêu Chí Khiêm nói xong liền nghiêng người qua, nâng mặt cô lên và hôn lên môi cô.
Tuyết Chi bị sự thay đổi này dọa cho sợ, đặc biệt là nghe anh nói mấy từ "yêu đương vụng trộm" lại càng không hiểu. Cô cứ trợn tròn mắt nhìn gương mặt đẹp trai không ngừng phóng đại trước mặt. Gương mặt đó vẫn đẹp trai chấn áp lòng người như vậy, đôi mắt kia càng thêm nóng bỏng, khiến người ta phải đỏ mặt tim đập thình thịch.
Dường như đã nhận nhịn quá lâu, anh không có cách nào nhịn tiếp được nữa, tiện tay điều chỉnh cho ghế ngồi của cô hạ xuống. Tuyết Chi lập tức lại ngả người xuống, anh đè người qua, bàn tay lớn trực tiếp thò vào trong vạt áo của cô.
Tuyết Chi bị sự nhiệt tình của anh dọa cho giật mình: “Tiêu Chí Khiêm..."
Nụ hôn nóng như lửa của anh đã chạm tới trước ngực của cô. Tuyết Chi chỉ cảm thấy dường như có dòng điện chạy xuyên qua người mình, cơ thể không khỏi khẽ run rẩy.
Cảm giác được sự run rẩy của cô, anh không do dự nữa, lấy một cách thức nguyên thủy nhất lại có chút thô lỗ chiếm đoạt cô.
"A..." Anh tiến vào bất ngờ, làm cho Tuyết Chi nhịn không được kêu lên thành tiếng.
Tiêu Chí Khiêm cảm thấy mình cũng sắp mất khống chế, không có cách nào chờ cô thích ứng với mình nữa, anh không kìm nén được mà bắt đầu chuyển động.
"A... Tiêu Chí Khiêm..." Không gian trong xe rất chật hẹp, Tuyết Chi chỉ có thể bị động thừa nhận.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô làm như vậy ở nơi hoang dã, ngoại trừ xấu hổ thì phần nhiều chính là cảm giác kích thích nhất từ trước tới nay. Cô cũng cảm giác được rõ ràng sự kích động của Tiêu Chí Khiêm cùng với vẻ cuồng dại, mất kiểm soát của anh.
Anh càng lúc càng dùng sức, chiếc xe cũng không ngừng lắc lư theo, làm người ta có những suy nghĩ miên man bất định...
Tuyết Chi khẽ rên lên, trong đầu trống rỗng, ngoại trừ cảm nhận anh thì cô không có bất kỳ phản ứng nào nữa.
Trên đỉnh núi vắng người, đam mê trong xe vẫn đang kéo dài và nóng bỏng...
Nếu lần đầu tiên bắn ra trong sự đam mê, như vậy lần thứ hai chính là đánh lâu dài.
Anh hiểu rõ từng chỗ nhạy cảm trên người cô, chậm rãi khiêu khích.
Tuyết Chi không thể nhịn được nữa, quay đầu than trách với anh: “Tiêu Chí Khiêm!"
Anh nhướng chân mày, giống như một ác ma đang dụ dỗ linh hồn thuần khiết của cô cùng phạm tội: “Muốn tôi thế nào?"
Mặt Tuyết Chi đỏ bừng: “Anh... anh nhanh một chút..."
Nghe thấy được lời mình muốn nghe, anh không hành hạ cô nữa, tăng nhanh tốc độ...
Một lát sau, cô mới tính là được nghỉ ngơi, hơi thở cũng dần dần ổn định. Cô ngẩng đầu, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Anh... anh làm gì phải dẫn em tới chỗ này chứ?"
Trời ạ, nhớ tới mình vừa làm chuyện dâm đãng như vậy, đặc biệt là ở nơi hoang vắng này, cô lại xấu hổ đến mức hận không thể tìm chỗ chôn minh, thuận tiện treo lên một tấm biển "vĩnh viễn lưu truyền".
Sau khi làm tình xong, đôi môi cuồng dã có vẻ càng thêm gợi cảm, hơi cong lên cười: “Tôi đã từng nói, ở đây thuận tiện để yêu đương vụng trộm."
Anh lại nhắc tới từ "yêu đương vụng trộm" làm cho Tuyết Chi nghi ngờ nhíu mày, bất mãn nói: "Chúng ta là vợ chồng đã đăng ký, có giấy nhận chứng hợp pháp, làm sao lại gọi là yêu đương vụng trộm chứ?"
Anh không nói mà dịch sát vào người cô đầy vẻ ái muội, hai mắt kia bỗng nhiên trở nên mơ màng đầy vẻ mê hoặc, nói rõ từng câu từng chữ: “Bởi vì… tôi không phải là Tiêu Chí Khiêm."
…
Cuối cùng thì các anh em của Hải Thiên Đường trên đường Hằng Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cậu Tiêu của bọn họ cuối cùng đã tỉnh lại.
Nhưng trong đêm quan trọng này, Tuyết Chi không về. Thạch nói Nghê Thư gọi điện thoại, bảo giữ cô ấy ở lại trong quán bar một đêm, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, tất cả đều vây quanh Tiêu Chí Khiêm.
Chị Điềm hiếm khi có tâm trạng tốt, làm một bàn đầy thức ăn ngon khao mọi người. Tuy bọn họ đều không biết tại sao cậu Tiêu lại phải mê man, nhưng nếu Nghê Thư đã nói đó là quá trình nhất định phải trải qua để trị hết chứng mất trí nhớ của anh, tất cả đều yên tâm, không gì quan trọng bằng cậu Tiêu khỏe mạnh đứng ở trước mặt bọn họ.
Mọi người ngồi tập trung một chỗ, Tiêu Chí Khiêm ngồi ở giữa. Anh rất hiếm khi tham gia vào trường hợp này, rõ ràng có phần xa lạ. Nhưng mọi người đều quen, vây quanh anh vô cùng náo nhiệt, không ngại dùng mặt nóng của mình dán lên.
"Cậu Tiêu! Cậu nhớ tôi không?" Đinh Khiên tới gần, chỉ vào gương mặt thanh tú của mình: “Cậu nhìn đi, có ấn tượng không?"
Tiêu Chí Khiêm ngước đôi mắt bình tĩnh lên, thoáng nhìn lướt qua anh ta: “Đinh Khiên."
"Wow!"Đinh Khiên đang ngồi trên ghế liền kích động nhảy dựng lên, trong lời nói thể hiện rõ sự hưng phấn của mình: “Mọi người thấy không, cậu Tiêu nhớ tôi!! Ha ha..."
Lúc này, Tiểu Cường không chịu cô đơn đẩy anh ta, lập tức hỏi: “Cậu Tiêu, tôi thì sao?"
Tiêu Chí Khiêm lại thản nhiên nhìn lướt qua, một câu "không quen biết" hoàn toàn làm tổn thương trái tim thiếu nam thuần khiết của Tiểu Cường.
"Ha ha!" Đinh Khiên đắc ý: “Nhìn thấy không, đây chính là sự chênh lệch đấy! Tôi và anh Kiêm có quan hệ thế nào chứ? Nghĩ tới trước đây, tôi còn dạy vỡ lòng cho anh ấy..."
"Bốp". Chị Điềm vỗ mạnh xuống đầu anh ta: “còn nói lung tung nữa thì đi rửa sạch những cái bát này cho tôi!"
Đinh Khiên khẽ xoa đầu với vẻ uất ức: “Sao phải hung dữ với người nhà như vậy chứ?"
Mọi người cười vang, Tiêu Chí Khiêm cong môi với vẻ không để ý, nhìn Tiểu Cường và gọi rõ ràng tên của anh ta: “Tiểu Cường."
Tiểu Cường lập tức cười rạng rỡ chẳng khác nào ánh mặt trời: “Cậu Tiêu cũng nhớ tôi à?" Anh ta thật sự kinh ngạc khi được coi trọng như vậy.
Mọi người vừa nhìn thấy thế liền nhích lại gần: “Cậu Tiêu, tôi thì sao, tôi thì sao?"
"Cậu Tiêu, còn có tôi nữa!"
Trong giây lát, tất cả đều mồm năm miệng mười hỏi, Tiêu Chí Khiêm bình tĩnh nhìn bọn họ, không ngờ lại lần lượt nhận ra từng người một.
Chị Điềm kinh ngạc, khẽ hỏi Thạch bên cạnh: “Cậu Tiêu lấy lại trí nhớ rồi à?" nếu không làm sao có thể lợi hại như vậy chứ? Ở đây ít cũng có gần hai mươi người, anh đều có thể gọi tên bọn họ được!
Thạch nhìn chằm chằm vào bên kia, nói với ẩn ý: "Có lẽ."
Chị Điềm không hiểu, dù thế nào cũng cảm thấy em trai mình có vẻ thần bí, vốn đã không thích nói chuyện, bây giờ càng giống như một hũ nút. Lẽ nào là thiếu phụ nữ dẫn đến mất cân bằng âm dương à?
Chị ta nhíu mày, bắt đầu suy tính xem rốt cuộc nên lừa cô gái nhà ai tới mới mới thích hợp.
Đúng lúc này, Tuyết Chi trở về.
Cô vừa vào cửa, Đinh Khiên đã chạy tới, kéo cô qua: “Cậu Tiêu cậu Tiêu, cô ấy là ai?"
Mọi người cười nhạo, cậu Tiêu làm sao có thể không nhận ra Tuyết Chi chứ? Ngay cả bọn họ mà anh còn có thể gọi tên, Tuyết Chi là người trong tim anh, không quen biết mới là lạ! Tất cả đều mắng Đinh Khiên thật sự rất ngây thơ.
Nào ngờ, vào mọi người ở đây chắc chắn vậy, Tiêu Chí Khiêm lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, sau đó lắc đầu: “Không quen biết."
Nhất thời, tất cả mọi người sửng sốt. Tuyết Chi đứng ở đó, ánh mắt phức tạp nhìn anh nhưng không nói một lời.
Tiếp theo, có người bắt đầu ồn ào, cho rằng đây là trò cười lạnh của cậu Tiêu. Nhưng anh lại lạnh lùng thu lại tầm mắt: “Không phải."
Một câu nói khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!