Ngày thứ hai đầu tuần, mọi người đều thức dậy từ sớm để chuẩn bị cho công việc của chính mình, nhưng đối với Võ An Tú thì ngày hôm nay có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, ngày mà cô chính thức trở thành phu nhân của anh.
Người xưa có câu lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó một khi cô ký tên vào giấy chứng nhận đăng ký kết hôn thì chính là một nữa của anh cho dù sau này cả hai như thế nào cô đều phải bên cạnh chăm sóc anh.
Tuy cô muốn có một hôn lễ để đánh dấu bước ngoặc cuộc đời của một thiếu nữ nhưng anh nói khi đăng ký xong qua tháng sau anh sẽ bù đấp cho cô một hôn lễ như vậy cũng rất tốt rồi, ít nhất anh vẫn sẽ tổ chức hôn lễ cho cô.
Vì vậy khi trời tờ mờ sáng cô đã thức dậy chuẩn bị xong tắt cả, mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ cùng chiếc váy dài màu đen mà ngày hôm qua bảo mẫu đã đặt sẵn ở trên ghế cho cô, sau đó cô mở cửa phòng rồi vào thang máy để đi đến nhà ăn.
Cứ tưởng rằng mình đã thức dậy rất sớm, nhưng khi đến nhà ăn nhìn anh cũng một thân áo sơ mi trắng thì cô không khỏi ủ rủ cúi đầu.
“Đến đây ngồi đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ đến cục dân chính.” Trần Vũ Phong vẫy tay với cô.
Võ An Tú ủ rũ đến bên ghế ngồi cạnh anh rồi ngồi xuống: “Sao anh dậy sớm vậy ạ, em tưởng mình thức sớm nhất rồi chứ.”
Trần Tuấn Phong nghe vậy liền đỏ ửng hai lỗ tai, anh không định nói với cô rằng mình nôn nóng quá nên không ngủ ngon được, đối với anh đây cũng là một ngày trọng đại của đời mình.
Không giống với những thế gia công tử khác anh xem hôn nhân chính là một phần của cuộc đời mình, thà anh độc thân chứ không muốn kết hôn một cách vô trách nhiệm, vì vậy anh mới luôn phân vân chăng trở về việc kết hôn cùng cô.
Nhưng đến hiện tại không còn như vậy nữa, nếu cô đã quyết tâm thì anh cũng khẳng định cả đời này sẽ chăm sóc tốt cho cô, dù chân anh tàn nhưng tay cùng đầu óc anh vẫn linh hoạt có thể nuôi cô một đời ăn xung mặc sướng.
Không nghe thấy anh trả lời cô cũng không hỏi lại, hai người im lặng dùng thức ăn sáng sau đó ngồi vào xe đến cục dân chính để đăng ký giấy kết hôn.
Nói ra thì nhanh nhưng khi làm khá lâu, bên trong cục dân chính cũng ngồi vài cặp thanh nuên trẻ vì bọn họ đến trễ hơn những người trước nơi phải chờ đợi bọn họ làm xong mới đến phiên hai người.
Tuy nhiên khuôn mặt của Trần Tuấn Phong đi đâu cũng bị người khác nhận diện, vì vậy hai người chỉ ngồi chờ một chút liền có một cặp đôi tò mò đi đến, cô gái nhìn anh rồi nhỏ giọng hỏi:
“Xin hỏi ngài có phải là tướng quân Trần Không ạ?”
Trần Tuấn Phong nhìn bọn họ rồi gật đầu đáp lại: “Tôi đã không còn làm tướng quân nữa rồi.” Thấy hai người bọn họ không có ác ý nên anh cũng làm ngơ hậm chí anh cong miệng hỏi lại: “Chúc hai người bách niên giai lão nhé.”
“Cảm ơn ngài ạ.”Cặp đôi được anh chúp phúc liền cười thật tươi: “Vợ của ngài thật đẹp, chúc hai người bách niên giai lão ạ.”
“Cảm ơn.” Trần Tuấn Phong cười nói.
Võ An Tú ngồi cạnh anh cũng nắm lấy tay anh mỉm cười, cô thấy người ở thế giới này thường thay làm như vậy mỗi khi trong hoàn cảnh thế này, tuy như vậy không hợp lễ giáo đối với cô nhưng với thời đại này nó lại rất bình thường, chỉ cần nhìn những cặp đôi xung quanh thì cô liền biết nó thực sự rất bình thường đối với quan hệ vợ chồng của bọn họ.
Cặp đôi kia nhìn sự dễ gần của anh mà muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện nhưng người làm giấy đã đọc đến tên bọn họ vì vậy bọn họ chỉ có thể tiếc núi mà chào tạm biệt rồi xoay người rời đi.
“Cũng có rất nhiều người đang yêu nhỉ.” Võ An Tú nhìn anh cười, từ khi đến thế giới này cô đã gặp biết bao ác ý vây quanh anh, tuy nhiên hiện ý vẫn còn đó, điều này khiến cô cảm thấy những việc anh đã làm vì đất nước này hoàn toàn không uổng công.
“Ừ, có rất nhiều người đáng yêu.” Trần Tuấn Phong gật đầu đồng ý với cô, trong lòng anh chưa từng hối hận về bất cứ chuyện gì mình đã làm.
“Mời ngài Trần cùng Cô Võ.” Nhân viên trong cục dân chính gọi tên hai người.
Võ An Tú đứng lên sau đó đẩy anh đến bàn của nhân viên.
“Xin mời hai vị ngồi bên đó.” Nhân viên chỉ về phía người chụp ảnh.
Hai người đi lại, người chụp ảnh nhìn anh ngồi trên xe lăn liền lấy một cái ghế khác cao bằng xe lăn của anh sau đó để ở giữa phong nền, còn hai chiếc ghế kia thì anh ta để sang một bên.
“Cảm ơn.” Võ An Tú thấy hành động của anh ta liền gật đầu cảm tạ rồi đẩy anh đến bên cạnh cái ghế duy nhất ở phong nên.
Sắp xếp cho anh xong cô mới ngồi vào ghế.
“Hai người dựa vào nhau một chút.” Anh chàng chụp ảnh hướng dẫn rồi hô to: “Cười lên nào.”
Tách.
Bức ảnh nhanh chóng dừng lại ở khung cảnh hai người đang dựa vào nhau cùng nở một nụ cười dịu dàng.
“Mời hai vị ký tên rồi ngồi chờ trong chốc lát.” Nhân viên đưa tờ giấy cho hai người sau khi lấy lại tờ giấy thì nói.
Võ An Tú đẩy anh lại chỗ ghế ngồi chờ, mười phút sau nhân viên lại gọi tên bọn họ lên lấy giấy đăng ký kết hôn.
Cầm sổ hồng trong tay cô cùng anh không biết phải nói gì, hai kẻ cô đơn hiện tại chính thức là một gia đình.
Hai người ra khỏi cục dân chính, anh Hạo từ trong xe đi ra ngoài, khẽ khom người nói: “Thiếu gia, ông cụ Trần kêu ngài về nhà chính ạ.”
“Lúc nào?” Trần Tuấn Phong nhíu mày nhìn đồng hồ hôm nay anh cố tình đeo trên tay “Mới bảy giờ.”
“Ngài ấy gọi lúc sáu giờ hai mươi phút ạ.” Anh Hạo nói, nhưng bởi vì anh căn dặn đừng ai làm phiền khi mình đang đăng ký kết hôn nên anh ta không dám thông báo.
“Ngăn chặn tôi kết hôn?” Trần Tuấn Phong nghe thời gian của cuộc gọi liền nhíu mày, ngày hôm qua anh đã thông báo với ông nội hôm nay anh sẽ đi đăng ký nhưng sáng sớm ông lại gọi cho anh vậy chỉ có thể là ngăn cản anh đi đăng ký.
“Hình như tôi nghe thấy giọng nói của ông bà chủ, cùng vài người.” Anh Hạo cũng nhíu mày nói, nếu như không phải bọn họ đi sớm thì hiện tại thực sự đã không thể đăng ký được.
Trần Tuấn Phong lấy điện thoại ra, bấm vào số máy của trợ lý, hai tiếng vang kêu lên máy của người bên kia được két nối.
“Alo, trợ lý của công ty An Thịnh xin nghe.”
“Nguyễn Phước, là tôi.” Trần Tuấn Phong nói.
“Ông chủ!” Đầu dây bên kia kinh ngạc hỏi: “Không biết ngài có sai xử gì ạ?”
“Chiều hôm qua nhà chính Trần gia có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia ngập ngừng một hút rồi báo cáo: “Cha, mẹ ngài cùng cô chú bác của ngài đã trở về.”
Trần Tuấn Phong nghe vậy liền khó hiểu, nếu chỉ có họ về thì không thể ngăn chặn việc anh kết hôn được.
Người bên kia đầu dây tiếp tục nói:
“Đi cùng họ có hai người phụ nữ mang thai.”
Nghe đến đây anh liền đoán được chuyện gì, Trần gia cực kỳ quan tâm đến huyết mạch của mình, tuy đàn ông Trần gia cực kỳ chung thủy nhưng một chỉ cần là việc liên quan đến huyết mạch họ sẽ không ngừng ngại tra cho rõ ràng.
Bạn đang đọc bộ truyện Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống, truyện Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống , đọc truyện Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống full , Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống full , Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống chương mới