Khi thấy Lưu Thư Nhất vừa vào cửa đã khiêm tốn xin lỗi, mấy người nhà họ Triệu đều há hốc mồm. Ở trước mặt người nhà họ Triệu, Lưu Thư Nhất luôn tỏ ra ta đây cao quý hơn người. Hôm nay anh ta cãi vã nhau với Triệu Trung Tuyết, sau đó lại hạ thấp mình nhún nhường. Chẳng lẽ đây chính là tình yêu đích thực? “Con rể ngoan à, con tuyệt đối đừng để bị thăng khốn Giang Vũ kia châm ngòi ly gián”. Ngô Châu thấp thỏm giải thích: “Tình cảm Tuyết Nhi dành cho con có trời đất chứng giám!” “Mẹ vợ yên tâm, con hoàn toàn không tin lời Giang Vũ nói đâu ạ”. Lưu Thư Nhất nghiêm túc đáp: “Con tin tưởng Tuyết Nhi một trăm phần trăm, lúc trước đều là lỗi của con hết”. “Tuyết Nhi, xin lỗi em, anh sai rồi Lưu Thư Nhất tỏ vẻ áy náy ngồi xổm trước mặt Triệu Trung Tuyết: “Anh bị tên khốn Giang Vũ đó chọc tức mất lý trí nên mới đánh em, em tha thứ cho anh có được không?” “Không có gì đâu, chỉ cần anh tin em là được rồi”. Triệu Trung Tuyết hạnh phúc đến nỗi đầu óc mê muội. Lúc nào cô ta cũng tỏ ra hèn mọn trước mặt Lưu Thư Nhất, để làm cho đối phương vui, cô ta luôn nghe lời anh ta, chưa bao giờ được anh ta tôn trọng như thế này. “Đương nhiên là anh tin em rồi”. Lưu Thư Nhất lấy một lá thư màu vàng từ trong túi ra: “Để bù đắp cho lỗi lầm của mình, anh đã chuẩn bị một bất ngờ. riêng cho em này”. “Đây là giấy mời dự bữa tiệc mà thương hội Giang Châu tổ chức cho đại biểu của nhà họ Kỷ vào ngày mốt”. “Con rể ngoan, con xin thêm giấy mời cho nhà họ Triệu à” Nghe vậy, vợ chồng Triệu Thiên Mang lập tức mừng rỡ, ngay cả ông cụ cũng hơi dao động. Với địa vị của nhà họ Triệu ở Giang Châu, họ hoàn toàn không có tư cách tham dự bữa tiệc này. Nếu quả thật có thể tham dự bữa tiệc này, điều đó có nghĩa là nhà họ Triệu sẽ được đặt chân vào cánh cửa giới thượng lưu Giang Châu.
“Không phải nhà họ Triệu, là Tuyết Nhi!” Lưu Thư Nhất cười tủm tỉm nhìn Triệu Trung Tuyết: “Em mở ra xem đi!” Triệu Trung Tuyết vội vàng mở giấy mời ra, trên đó viết rõ “Kính mời, Lưu Thư Nhất và vợ anh Triệu Trung Tuyết...” “Bố mẹ, tờ giấy mời này mời cả con, có tên con này”. Triệu Trung Tuyết kích động đọc nội dung giấy mời: “Không ngờ những người có máu mặt trong giới kinh doanh Giang Châu lại biết tên con”. “Con gái à, con nổi tiếng rồi”, Triệu Thiên Mang và Ngô Châu cũng vô cùng kích động. Mặc dù nhà họ Triệu không phải đối tượng được mời, nhưng Triệu Trung Tuyết là con gái nhà họ Triệu, cô ta có thể có mặt, nhà họ Triệu cũng được thơm lây. “Không đúng lắm! Với sức nặng của nhà họ Triệu, không. ai đủ tư cách tham dự bữa tiệc do thương hội chuẩn bị riêng cho nhà họ Kỷ cả”. Ông cụ đeo kính viễn thị lên, cau mày nhìn tờ giấy mời trong tay Triệu Trung Tuyết, bản năng cảm thấy chuyện này có gì đó Kì lạ. “Hừi Đây là chênh lệch giữa người với người đấy, chắc chăn là nhờ chồng cháu xin chỗ cho cháu”. Triệu Trung Tuyết khit mũi, mỉa mai nhìn ông cụ: “Mà ông lại coi trọng Giang Vũ, anh ta có sống mấy kiếp cũng không bằng được chồng cháu đâu, ông cụ à ông già thật rồi!” “Đúng đúng đúng! Con rể Thư Nhất vẫn có bản lĩnh, giỏi hơn thằng vô dụng chỉ biết giặt đồ nấu cơm nào đó gấp trăm lần”. Ngô Châu cũng lên tiếng hùa theo, đắc ý vả mặt ông cụ! “Chẳng lế mình nhầm rồi?” Ông cụ cau mày nhìn lướt qua Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết, nói bụng: “Lẽ ra Lưu Thư Nhất là một công tử bột mới phải, sao có thể thật lòng quan tâm đ ến Tuyết Nhi như vậy? “Ngày vui mà nhắc tới cái tên ăn hại đó làm gì!” Triệu Thiên Mang lập tức quát lớn, sau đó nịnh nọt nhìn sang Lưu Thư Nhất: “Con rể à, chắc chắn là nhờ con giúp nên Tuyết Nhi mới có cơ hội tham dự một bữa tiệc cao cấp như thế, có đúng không nào?”
“Đương nhiên rồi!” Lưu Thư Nhất cười ngạo nghễ: “Với địa vị của nhà họ Triệu quả thật không có tư cách nhận được giấy mời, nhưng bây giờ Tuyết Nhi là vợ con, nhờ sự cố gắng của nhà họ Lưu nên ban tổ chức mới thêm tên cô ấy vào”. Trên thực tế, lúc nhà họ Lưu nhận được giấy mời cũng rất kinh ngạc. Họ không thể nghĩ ra được vì sao bữa tiệc của nhà họ Kỷ. lại mời riêng Triệu Trung Tuyết. Nhưng trên giấy mời viết rõ ràng là mời “Lưu Thư Nhất và vợ anh Triệu Trung Tuyết”, nghĩa là anh ta phải dẫn theo Triệu Trung Tuyết để tránh việc bị người khác dị nghị. Đây cũng là lý do tại sao Lưu Thư Nhất mới nổi giận không lâu lại chạy tới xin lỗi Triệu Trung Tuyết. Nếu như không có tờ giấy mời này, Lưu Thư Nhất còn định phớt lờ Triệu Trung Tuyết, thậm chí còn muốn ly hôn với cô ta nữa kìa. “Ông xã, anh thật sự quá lợi hại, lại còn tốt với em nữa chứt" Triệu Trung Tuyết nhào vào lòng Lưu Thư Nhất, vừa ôm vừa hôn anh ta. “Em là cô vợ anh yêu nhất, anh tốt với em là chuyện đương nhiên rồi!” Nhìn Triệu Trung Tuyết đã tẩy trang, Lưu Thư Nhất cố kìm nén ghê tởm, giả vờ như yêu cô ta hết mực. “À đúng rồi! Theo tin tức đáng tin cậy, lần này nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ ở Giang Châu”. Lưu Thư Nhất ôm Triệu Trung Tuyết, tiếp tục nói: “Nhà họ Kỷ còn muốn nâng đỡ một thanh tiên tài tuấn ở Giang Châu nữa”. “Trời ạ! Đúng là may mắn tới liên tục mà!” Ngô Châu kích động vỗ tay, phấn khích bảo: “Thanh niên tài tuấn sắp được nâng đỡ chắc chắn là con rể đây rồi, dù sao nhà họ Lưu cũng trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, mà nhà họ Lưu có thể có được ngày hôm nay, con rể có công rất lớn đấy!” “Con cũng nghĩ vậy!” Lưu Thư Nhất lâng lâng hất cằm. Sự cống hiến của anh ta dành cho nhà họ Lưu rõ như ban ngày, nếu nhà họ Lưu trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, người mà nhà họ Kỷ muốn nâng đỡ dĩ nhiên là anh ta rồi. “Tốt quá, cuối cùng ngày lành cũng đã đến”. Triệu Trung Tuyết kích động lấy điện thoại ra: “Trưa nay chúng ta đi Túy Tiên Lâu ăn mừng đi, con muốn cho tất cả người thân bạn bè đều biết giờ con nổi tiếng rồi”. “Phải phải phải! Bữa cơm này để nhà họ Triệu thanh toán cho, con rể chỉ cần có mặt là được!” Ngô Châu và Triệu Thiên Mang cũng trở nên bận rộn. Mặc dù không có tư cách dự tiệc, nhưng bấy nhiêu chuyện đã đủ cho nhà họ Triệu khoe mế với những người thân thuộc bên cạnh mình rồi. Buổi trưa. Giang Vũ đến cổng Túy Tiên Lâu khá sớm nhưng vẫn chưa thấy Hoàng Long. Vì không có số điện thoại của Hoàng Long, Giang Vũ chuẩn bị đi hỏi lễ tân xem Hoàng Long đặt phòng nào? “Giang Vũ, ai cho cậu tới đây?” Không đợi Giang Vũ lên tiếng đã có một giọng nói khinh bỉ đột nhiên vang lên. Giang Vũ quay đầu lại, trông thấy Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu bước vào từ bên ngoài. Ngô Châu đi ở đầu, từ xa chỉ vào mặt Giang Vũ mắng xối xả: “Thằng rác rưởi nhà cậu đã ly hôn với Tuyết Nhi rồi mà vẫn còn chạy tới dự tiệc của nhà chúng tôi, quả thật không biết xấu hổ chút nào”. “Sao đi đâu cũng gặp cái gia đình này thế nhỉ?” Giang Vũ phiền não day trán: “Đúng là âm hồn không tan mài” Khi thấy Giang Vũ, vẻ mặt của Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết cực kì khó coi. Triệu Thiên Mang và người thân bạn bè của nhà họ Triệu đều nhìn Giang Vũ với vẻ vô cùng khinh bỉ và chán ghét. “Tôi không có tới đây dự tiệc của nhà họ Triệu gì hết, chỉ tới đây ăn cơm thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!