Cái gì là một ánh mắt như vạn năm...
Dương Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, cảm giác cả người cả trái tim đều giống như bị người khác nhấc lên. Phong Uyển Nhu nhìn Dương Tiểu Thảo, ánh mắt tuy rằng quật cường nhưng mờ mịt thủy quang: "Tiểu Thảo, đừng náo loạn, cùng tôi về nhà."
Náo loạn? Dương Tiểu Thảo nghe hai chữ này trong lòng trống rỗng, bắt đầu từ lúc nào Phong tổng đã không còn hiểu nàng nữa, không hề biết ủy khuất của nàng? Nàng làm tất cả trong mắt Phong tổng đều thành náo loạn sao?
Thật sâu hít một hơi. Dương Tiểu Thảo nhìn về phía tiểu tử, điềm đạm cười: "Tốt, Dương ca, tôi đúng lúc cảm thấy hứng thú." Nàng cố ý khiêu khích Phong tổng, quả nhiên, ánh mắt của Phong tổng thoáng chốc trở nên sắc bén.
Tiểu tử đỏ mặt, có chút mất tự nhiên mỉm cười với Dương Tiểu Thảo, nhưng nội tâm vẫn vô cùng hài lòng, hắn né tránh ánh mắt của Dương Tiểu Thảo, ngại ngùng nói: "Vậy thứ sau tôi chờ cô ở chỗ này." Nói xong, hắn vội vã chạy, tuy rằng rất hài lòng vì hứa hẹn của Dương Tiểu Thảo nhưng nữ nhân đứng bên cạnh Tiểu Thảo khí tràng quá mức bức người, hơn nữa giữa hai người hình như có ân oán gì đó, mỹ nhân đã đồng ý lời mời hắn vẫn nên rút lui trước.
Người vừa đi, Phong Uyển Nhu cùng Dương Tiểu Thảo đều lâm vào trầm mặc.
Tiểu Thảo gắt gao xiết nắm tay, trái tim đập kịch liệt, đây là lần đầu tiên nàng công khai cự tuyệt Phong Uyển Nhu đáp ứng lời mời của người khác kể từ khi hai người ở bên nhau, vốn tưởng rằng nói ra miệng trong lòng sẽ thoải mái nhưng Tiểu Thảo lại bị yếu đuối chợt lóe trên mặt Phong tổng làm cho đau lòng. Ngoài ra... Nàng còn có một loại...bất an khó hiểu?
Phong Uyển Nhu trầm mặc thật lâu, không biết qua bao lâu thời gian, nàng mới nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Thảo, em không cần tôi nữa sao?"
Câu nói này quá mức nhu nhược khiến nước mắt của Dương Tiểu Thảo thiếu chút nữa chảy xuống, nàng hấp mũi, không trả lời. Không cần sao? Nàng làm sao có thể không cần Phong tổng? Phong tổng còn có sự nghiệp, nhưng tất cả thanh xuân của nàng đều chỉ có Phong tổng.
Phong Uyển Nhu cố chấp nhìn nàng: "Dương Tiểu Thảo, em không cần gia đình này nữa?"
Gia đình hai từ này quá mức trọng đại, không lâu trước đây về nhà là tâm nguyện lớn nhất của Dương Tiểu Thảo, nhưng hôm nay nơi đó khiến nàng sợ hãi.
"Chị đừng hỏi em." Dương Tiểu Thảo mở miệng, giọng nói thanh lãnh mang theo khiếp sợ, Phong Uyển Nhu rốt cuộc bị thái độ của nàng kích thích, nhịn không được khoanh hai tay nhìn nàng: "Em không nói một câu đã rời khỏi nhà, Tiểu Thảo, tôi hỏi em, trong lòng em rốt cuộc còn có tôi hay không? Em không biết tôi sẽ lo lắng nóng lòng nóng lòng sao?"
Dương Tiểu Thảo cũng bị kích thích đến cười nhạt: "Lo lắng nóng lòng?" Nàng không nói thêm nữa, xoay người muốn đi, lại bị Phong Uyển Nhu kéo lại: "Em muốn đi đâu?" Ánh mắt của Phong tổng rất cấp thiết, nàng rất sợ Tiểu Thảo rời đi cùng nam nhân kia, tuy rằng trong lòng nàng biết rõ ràng Tiểu Thảo đang lấy người khác ra chọc giận nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn nhịn không được mà phẫn nộ. Dương Tiểu Thảo mang theo nức nở: "Không phải chị không cần em nữa sao? Không phải chán nhìn thấy em rồi sao? Không phải ghét bỏ em béo sao? Hiện tại hiện tại lại lôi kéo em làm gì? Đừng kéo em, có người không chê bai em, có người thích mập mạp."
Phong Uyển Nhu tức giận đến da đầu tê rần: "Tôi chê em béo lúc nào?"
"Chị chưa nói sao? Ánh mắt của chị cũng đã nói như vậy! Chị chính là ghét bỏ em!" Dương Tiểu Thảo nói một mạch, Phong Uyển Nhu sắc mặt tái nhợt, nàng đứng không vững, cười tự giễu: "Tôi yêu em nhiều năm như vậy, đem em sủng trong lòng ngậm trong miệng, đến cuối cùng lại ghét bỏ? Tốt, Dương Tiểu Thảo, em giỏi lắm...."
Phong Uyển Nhu rốt cuộc buông tay, nàng phiêu hốt đi ra ngoài, đôi mắt một mảnh mê man, Dương Tiểu Thảo muốn đuổi theo nhưng phần quật cường trong lòng lại không cho phép nàng làm như vậy, nhưng nàng lo lắng cho Phong Uyển Nhu, đến cuối cùng không có cách nào nàng gọi điện thoại cho Phong Hỏa Hỏa.
Phong Hỏa Hỏa ở nhà cái mông vẫn chưa nóng lại vội vã chạy trở lại, lúc nàng tìm được tiểu di cả người nồng nặc mùi rượu, trái tim như bị xiết chặt.
"Tiểu di, người làm gì vậy?" Phong Hỏa Hỏa vô cùng đau lòng, với năng lực kiềm chế của tiểu di, nếu như không phải trong lòng quá mức thống khổ thì sao lại đi mua say?
Phong Uyển Nhu lắc đầu, một ly tiếp một ly giống như uống nước lã, Phong Hỏa Hỏa đoạt lấy ly rượu, túm lấy Phong Uyển Nhu đi ra ngoài, trên tay nàng dùng lực Phong Uyển Nhu tuy rằng không giãy dụa nhưng ánh mắt lại rất thống khổ, người trong quán bar đều nhường đường cho hai người, có người trong mắt còn mang theo một tia mờ ám, hai người này không chỉ đẹp mắt mà còn có tướng phu thê.
Một đường đem Phong Uyển Nhu đỡ lên xe, Phong Hỏa Hỏa nghẹn giận giẫm lên chân ga, Phong Uyển Nhu bị gió lạnh thổi, nhàn nhạt nói: "Hỏa Hỏa, sau này con không nên có lỗi với Từ tổng."
Phong Hỏa Hỏa bị tiểu di nói không hiểu ra sao, nhưng nhìn nàng vẫn giả vờ kiên cường trong lòng lại đau xót, nàng rất muốn đi hỏi Dương Tiểu Thảo một chút, nàng ấy rốt cuộc đã làm gì? Nàng ấy thực sự không đau lòng tiểu di nữa sao?
Trong mắt của dần dần phủ một tầng hơi nước: "Nàng đem tất cả đều cho con, nếu như con không cần nàng nữa, nàng nên làm cái gì bây giờ....."
Phong Hỏa Hỏa thật sâu hít một hơi: "Tiểu di, nàng sẽ không vứt bỏ người, chỉ là tức giận bộc phát tính khí mà thôi."
Phong Uyển Nhu không thèm nhắc lại, nàng cau mày tựa lưng vào ghế, mấy ngày liền bôn ba cùng tinh thần cao độ khẩn trương đồng thời bộc phát vào giờ phút này, trong đầu nàng tất cả đều những lời nói của Tiểu Thảo, tuần hoàn một lần lại một lần, nàng mệt mỏi, tâm mệt mỏi thân thể cũng mệt mỏi, thầm nghĩ hảo hảo nghỉ ngơi một lúc.
Phong Hỏa Hỏa mang tiểu di về nhà, rót sữa nóng cho nàng ấm dạ dày, đỡ nàng đi ngủ.
Ra khỏi phòng ngủ, Phong Hỏa Hỏa nghĩ gọi điện thoại cho Dương Tiểu Thảo, thình lình đụng phải Phàm Thiến.
Phàm Thiến bọc khăn tắm màu trắng, trong tay nàng bưng một ly nước chanh, lạnh lùng nói: "Này nước này cho nàng, tỉnh rượu."
Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn nàng, Phàm Thiến cười nhạt: "Các người đều là người như vậy, lúc không chiếm được lao tâm lao lực theo đuổi, chiếm được rồi thì không quan tâm đến nữa."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Mắt thấy Phàm Thiến xoay người rời khỏi, Phong Hỏa Hỏa bị một câu nói của nàng làm nghẹn họng, tuy rằng bản thân vô cớ bị oan uổng như nàng nghe lời này thế nào cũng cảm thấy là đang trút giận đây?
Không ngoài dự liệu của Phong Hỏa Hỏa, điện thoại di động của Tiểu Thảo tắt máy, hiện tại Phong Uyển Nhu đã biết nàng ở nơi này, tất cả hoạt động của nàng ấy đều có thể thuận lợi triển khai hơn nữa không cần liên hệ nàng nữa, không phải sao? Phong Hỏa Hỏa cắn môi, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không có cách nào khác nàng chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ tổng để xin giúp đỡ.
Từ tổng nghe nàng miêu tả những chuyện giữa hai người kia, không nói một lời, nhưng cho dù là không thấy biểu tình của Từ tổng nhưng Phong Hỏa Hỏa cũng biết trong lòng nàng ấy cũng không khá hơn là mấy.
Qua thật lâu, Từ tổng mới chậm rãi nói: "Hỏa Hỏa, trước không nên khuyên nhủ tiểu di mẹ nữa, mấy năm nay, trong lòng nàng cũng có ủy khuất."
"Ủy khuất ủy khuất cái gì?" Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, thời khắc mấu chốt Phong Hỏa Hỏa dĩ nhiên là hướng về tiểu di của mình, nhất là nhìn thấy Phong Uyển Nhu mua say nàng đau lòng muốn chết. Từ tổng nắm điện thoại lắc đầu: "Em nga, oán hận trong lòng nàng chất chứa không phải một ngày hai ngày nữa."
Phong Hỏa Hỏa cắn môi: "Em biết tiểu di bởi vì công việc bận rộn mà sao nhãn nàng, nhưng tiểu di làm việc không phải cũng là vì tương lai của các nàng sao?"
Từ tổng nghe xong nhàn nhạt mỉm cười: "Vậy em cũng có thể bởi vì tương lai mà lơ là hiện tại của chúng ta sao?"
"Em làm sao có thể." Phong Hỏa Hỏa lập tức phủ định: "Hơn nữa, em cũng không phải nữ cường nhân!"
"Vậy tôi có thể sao?" Giọng nói của Từ tổng mang theo một tia giảo hoạt, Phong Hỏa Hỏa mím môi, không lên tiếng. Nàng dĩ nhiên không muốn Từ tổng bởi vì công tác mà làm lỡ thời gian bên nhau của các nàng, tuy rằng có thể thông cảm nhưng thời gian lâu dài, quả thật làm cho người ta chịu không nổi.
Từ tổng nhẹ nhàng nói: "Cho nên, em không nên bất công như vậy, tiểu di mẹ uổng công thương em rồi. Phong tổng uống say, trong lòng của nàng không chừng còn đau hơn."
Treo điện thoại, Phong Hỏa Hỏa cầm nước chanh rón ra rón rén trở về phòng, nàng lau mồ hôi lạnh trên trán Phong Uyển Nhu, sau đó dỗ dành nàng ngồi dậy uống nước.
Bạn đang đọc bộ truyện Còn Chưa Đủ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Còn Chưa Đủ, truyện Còn Chưa Đủ , đọc truyện Còn Chưa Đủ full , Còn Chưa Đủ full , Còn Chưa Đủ chương mới