Tiêu Mạc Ngôn dùng ánh mắt vô cùng không nhìn nổi để nhìn Phong Hỏa Hỏa: "Xấu xa? Cho nên nói em còn không thành thục, theo tôi đó chính là khích lệ cao nhất đối với tôi." Tiêu tổng nói vô cùng thiên kinh địa nghĩa, thậm chí trên mặt còn mang theo một cổ chính khí đại nghĩa lăng nhiên.
Phong Hỏa Hỏa lại hoàn toàn thất bại....
Hôm nay, nàng rốt cục kiến thức đến cái gì gọi là 'hoàng tổ' rồi!
Dương Tiểu Thảo thổi chưa xong một bài liền thấy được Phong tổng, tay nàng run lên, tâm tình có chút dao động, âm điệu cũng có âm run.
Khán giả mẫn cảm rất nhanh đã phát hiện điểm ấy, tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn xung quanh, không biết là ai khiến nàng biến hóa lớn như vậy.
Phong Uyển Nhu lẳng lặng nhìn Tiểu Thảo, ánh mắt chuyên chú thâm tình. Nếu như không phải Tiểu Thảo nhắc nhở nàng, nàng đã quên bản thân rốt cuộc có bao nhiêu lâu không nhìn nàng như vậy, bị quá nhiều việc vặt che lấp tựa hồ ngay cả thời gian cùng một chỗ cũng không còn nhiều nữa, là nàng sai rồi, đã quên Tiểu Thảo rốt cuộc muốn là cái gì, nhưng cho dù như vậy thì Tiểu Thảo cũng không thể mạo muội nhận lời hẹn của người khác. Trong mắt Phong Uyển Nhu hiện lên một tia ánh sáng lạnh, Phong Hỏa Hỏa thấy được, âm thầm uống một ngụm rượu.
Cáo già Tiêu tổng cười không có hảo ý, tuy rằng nàng cái gì cũng không nghe nói, nhưng đơn giản phán đoán cũng đã biết tất cả.
Phong Hỏa Hỏa nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, không vui ý: "Tiêu tổng, chị làm gì a, dù gì chịcũng là bạn cũ của tiểu di, có cần vui vẻ như vậy không?"
Tiêu tổng phất phất tay, dáng vẻ không muốn giải thích cùng nàng: "Em biết cái gì? Sinh mệnh là phải có trắc trở, nhất là loại trung niên đối mặt nguy cơ trở thành lão phụ nữ, không trắc trở làm sao có thể lần nữa chứng minh sức mạnh của tình ái?"
Phong Hỏa Hỏa hấp một ngụm lương khí: "Lão phụ nữ?" Tiểu di nàng xinh đẹp như hoa, làm sao từ trong miệng Tiêu tổng nói ra lại biến thành lão phụ nữ? Nếu như Phong Hỏa Hỏa nhớ không lầm, Tiêu tổng là người lớn tuổi nhất ở đây?
Tiêu tổng nhìn Phong Hỏa Hỏa như vậy liền nhéo mắt cười: "Thế nào, em cải nhau cùng Từ tổng?"
"Hai chúng tôi rất ngọt ngào, rất ít cãi nhau." Phong Hỏa Hỏa tự hào vô cùng, Tiêu Mạc Ngôn lại lắc đầu: "Vậy là em không hiểu rồi, năm đó Tiểu Thảo cùng Phong tổng cũng như keo như sơn, ngay cả cãi nhau cũng rất ít, đến lớn tuổi lại cãi nhau. Tôi nói với em a, Hỏa Hỏa, con người a, vô luận là tình cảm hay là phương diện khác đều là phải bồi đắp, nếu như em may mắn một chút giống như tôi cùng phu nhân, lúc trẻ không ma xát cả đời đều sẽ bất hòa, nếu như bất hạnh giống như tiểu di của em, đến tuổi này còn phải ồn ào cãi vã."
Phong Hỏa Hỏa thực sự nhịn không được nữa: "Tiêu tổng, miệng này của chị quả thực là hoàng kim tiểu quạ đen!"
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười, hoảng động ly rượu cũng không nói lời nào. Trái lại là Phong tổng, nhìn Dương Tiểu Thảo thổi xong, nàng đứng dậy chân thành đi về phía Dương Tiểu Thảo.
Dương Tiểu Thảo ở trên đài có lệ nhận lấy sự tán dương của mọi người, nàng vốn dĩ cũng chỉ là đùa vui, không nghĩ tới cuộc sống mấy ngày nay khiến nàng dường như tìm lại thời hoàng kim, vô cùng hưởng thụ. Nhưng hôm nay, nàng khẩn trương nhìn Phong tổng từng bước tiến đến, tim đập kịch liệt.
Gần như là vô thức, Dương Tiểu Thảo lui về phía sau một bước, Phong tổng tiến lên, khí phách ôm thắt lưng của nàng.
Dương Tiểu Thảo: "...."
Nàng vốn tưởng rằng ngày đó sau khi nói ra những lời kia với tính cách của Phong tổng mà nói nhất định sẽ tức giận phi thường, ít nhất phải một đoạn thời gian không để ý đến nàng, nhưng Phong tổng hôm nay không chỉ đến gặp nàng, thậm chí còn mặc màu trắng nàng yêu thích nhất, đây là muốn làm gì?
Phong Uyển Nhu ôm Tiểu Thảo, ánh mắt dần dần di chuyển trên mặt nàng: "Không muốn nhìn thấy tôi sao?"
Dương Tiểu Thảo cắn môi, ánh mắt của người xung quanh kinh ngạc khiến nàng co quắp bất an, nàng lắc lắc thân thể muốn giãy ra, nhưng Phong tổng lại cúi đầu hôn lên trán của nàng: "Xin lỗi, bảo bối, trong khoảng thời gian này đã để em chịu ủy khuất."
Lời này hơn cả bất cứ lời ngon ngọt nào, đôi mắt của Dương Tiểu Thảo thoáng chốc đỏ lên, không cần không cần Phong tổng nói cái gì, chỉ là muốn một thái độ của nàng ấy. Phong Uyển Nhu có thể rõ ràng cảm giác được Dương Tiểu Thảo thuận theo, nàng thở dài, đem môi chuyển qua vành tai của nàng, ám muội phả ra hương khí: "Em nói em đã bao nhiêu tuổi rồi sao còn muốn để tôi dỗ dành? Có tức giận hơn cũng không nên vô thanh vô tức chạy đi, em biết tôi có bao nhiêu khổ sở sao?"
Dương Tiểu Thảo gắt gao cắn môi, một câu cũng nói.
Phong Uyển Nhu ngậm lấy vành tai của nàng, có một chút yếu ớt nói: "Em không ở nhà, tôi làm gì đều làm không tốt. Mà ngay cả buổi tối ngủ cũng không có người ôm nữa, đừng nóng giận nữa, cùng tôi về nhà đi, em nhẫn tâm như vậy sao?"
Nếu như không phải đã từng chứng kiến cùng ngửi được hương khí quen thuộc, Dương Tiểu Thảo làm sao cũng nghĩ không ra Phong tổng sẽ nói những lời ôn nhu làm nũng này. Nàng vùi đầu vào lòng Phong Uyển Nhu: "Xin lỗi...."
Bất kể là tuổi nào, vô luận là tính cách gì, là một nữ nhân đều hy vọng lúc không vui có người yêu che chở sủng nịch, mà không phải bị trách cứ, Tiểu Thảo đã sớm không giận Phong tổng nữa, nhưng khi đó hai người khiến bầu không khí căng thẳng như vậy cho dù nàng muốn tha thứ Phong Uyển Nhu căn bản cũng tìm không ra bậc thang để leo xuống.
Tay của Phong Uyển Nhu chậm rãi dời xuống, không nhẹ không nặng nhéo mông Tiểu Thảo một cái: "Trở lại sẽ hảo hảo giáo huấn em."
Tiểu Thảo đỏ mặt, nàng có chút không được tự nhiên giãy dụa trong lòng Phong Uyển Nhu: "Chị làm gì nha...."
Bình thường Phong Uyển Nhu rất chú ý trường hợp, sẽ không ở trước mặt công chúng làm động tác thân mật như vậy, ban đầu Dương Tiểu Thảo cũng là bất đắc dĩ, nhưng đến sau lại chậm rãi lý giải cũng dưỡng thành thói quen, hôm nay Phong tổng rất khác thường, nàng rất thích lại mơ hồ có một tia bất an.
Phong Uyển Nhu mỉm cười dùng môi nhu lộng vành tai của Dương Tiểu Thảo: "Sau này, tôi có nhiều phương diện muốn sửa đổi, tôi không muốn ủy khuất em nữa, em cho tôi một ít thời gian, ân?"
"Đừng nói như vậy...." Giọng nói của Dương Tiểu Thảo trở nên nghẹn ngào: "Là em sai, em không nên náo loạn, em chính là... Chính là trong lòng khó chịu...."
Phong Uyển Nhu đang muốn nói cái gì, Tiêu tổng đã đi đến vỗ vỗ vai của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tay vẫn ôm vào trên lưng Tiểu Thảo, Tiêu Mạc Ngôn chỉ chỉ bên trong: "Bên trong có phòng, hai ngươi vào trong mà ma ma chít chít, ở đây không được an toàn."
Bạn đang đọc bộ truyện Còn Chưa Đủ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Còn Chưa Đủ, truyện Còn Chưa Đủ , đọc truyện Còn Chưa Đủ full , Còn Chưa Đủ full , Còn Chưa Đủ chương mới