Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh vẻ bất mãn, phòng ngủ của bọn họ là nơi mà người khác có thể tùy tiện vào sao?
Thấy anh tỏ vẻ không vui, Cố Tuyết Trinh xòe tay, nhún vai, vẻ bất đắc dĩ nói: “Cô ta như vậy, còn có cách nào sao?”
Hơn nữa dựa vào cảm giác của phụ nữ thì cô thấy hết tám phần mười là Lục Kim Yến giả vờ uống say.
Nếu cô ta đã muốn quậy thì cứ để cho cô †a quậy, xem xem cô ta có thể làm gì.
Cố Tuyết Trinh nói rất có lý.
Phong Diệp Chương nhíu mày khi thấy Lục Kim Yến lăn lung tung trên giường, nhưng vì lười với lại không chấp nhặt người say, nên quay lại nói với người giúp việc
sáng mai quăng drap giường đi cho tôi.” Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu, vẻ chán ghét: “Giường cũng quăng luôn!”
Dáng vẻ khó gần của anh làm đám người giúp việc sợ đến mức không dám thở mạnh.
“Vâng vâng.” Người giúp việc vội vàng mang hộp thuốc tới.
Vừa nãy khi phát hiện Lục Kim Yến bị thương, họ đã mang thùng thuốc tới rồi.
Ai ngờ Lục Kim Yến không cho họ đụng vào.
Bọn họ đứng từ xa nên cũng không nghĩ là cô ta bị thương nặng như vậy, giờ thấy Phong Diệp Chương cũng cuống nên không khỏi sợ hãi.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Phong
Diệp Chương vừa cầm máu cho Lục Kim Yến cầm máu vừa hỏi cô ta: “Thấy thế nào rồi?”
Lục Kim Yến yên lặng nhìn Phong Diệp Chương một lát rồi òa lên khóc: “Đau quá! Anh Diệp Chương, có phải em sắp chết rồi không.”
Cô ta khóc rất thảm thiết, trông như vô cùng uất ức vậy.
Phong Diệp Chương nhíu mày rồi kéo cô ta dậy: “Đi, đến bệnh viện.”
“Em cũng đi!” Cố Tuyết Trinh cầm áo khoác trên rồi cũng vội vàng đi theo.
Dù sao cũng là chuyện xảy ra trong nhà.
Hai người vừa mới đưa Lục Kim Yến đến bệnh viện, còn chưa kịp thở thì đã thấy hai vợ chồng bà Phong lo lắng chạy tới: “Kim Yến đâu? Nó sao rồi? Sao đang yên đang lành lại bị thương?”
“Hôm nay chúng con tham gia buổi họp
mặt bạn học cũ, cô ấy uống khá nhiều, không cẩn thận nên bị thương.”
Phong Diệp Chương chỉ nói lại qua loa rồi khẽ xoa chân mày.
“Không cẩn thận bị thương sao?”
Bà Phong bực bội nổi giận với con trai, thấy Cố Tuyết Trinh đứng bên cạnh cũng khiển trách luôn: “Kim Yến dù gì cũng là em gái trên danh nghĩa của Diệp Chương. Cô là chị dâu lớn, không biết chăm sóc nó sao?”
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, chuyện đó thì có liên quan gì đến cô chứ?
Chuyện xấu xa gì cũng đổ hết lên đầu cô?
Cô hờ hững nói: “Cô Lục đuổi con ra khỏi phòng chứng tỏ cô ấy không hề muốn được con chăm sóc.”
“Cô còn dám già mồm?” Bà Phong tức giận vỗ vỗ ngực, vẫn muốn làm khó dễ Cố Tuyết Trinh nữa nhưng bị Phong Diệp
Chương gọi lại: “Mẹ! Mẹ đi thăm Kim Yến trước đi đất”
Nghe con trai nói vậy, bà Phong mới sực nhớ ra, hừ một tiếng rồi vòng qua Cố Tuyết Trinh đi thẳng vào phòng bệnh.
Phong Diệp Chương và Cố Tuyết Trinh đi theo phía sau, vừa vào phòng bệnh đã nhìn thấy Lục Kim Yến đang ngồi dựa vào đầu giường, vừa mới uống canh giải rượu mà bác sĩ đưa xong, vết thương ở tay được băng bó kỹ.
Bên cạnh còn có một bác sĩ đang sắp xếp lại dụng cụ vừa mới dùng.
“Thế nào? Không có chuyện gì chứ?” Vừa vào cửa, Phong Diệp Chương liền hỏi thăm cô ta.
Lục Kim Yến có chút xấu hổ: “Không sao nữa rồi, em cảm ơn anh Diệp Chương.”
“Vậy là tốt rồi.” Phong Diệp Chương vừa
đáp lời liền nghe thấy tiếng của bà Phong sau lưng.
Bà ta ôm chằm lấy Lục Kim Yến: “Kim Yến, con có đau không? Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”
Phong Diệp Chương nhìn mẹ mình rồi quay sang hỏi bác sĩ đứng bên cạnh: “Bác sĩ, khi nào thì có thể xuất viện?”
“Không có gì đáng ngại, không cần nằm viện.” Bác sĩ liếc nhìn Kim Yến, mặt không biểu cảm.
Phong Diệp Chương đang định cảm ơn thì ai ngờ Lục Kim Yến bỗng nhiên ôm lấy đầu, kêu lên đau đớn: “Đau, đau quá!”
“Đau ở đâu? Ôi trời, đừng xuất viện vội, kiểm tra lại lần nữa đã.” Bà Phong nôn nóng.
Phong Diệp Chương sợ bà lo lắng quá lại xảy ra chuyện nên vẫn luôn đứng phía sau.
Cố Tuyết Trinh thì thờ ơ, lãnh đạm đứng
bên cạnh, còn tất cả người nhà họ Phong trong căn phòng này đều đang quay xung quanh Lục Kim Yến.
Cứ như bọn họ mới là người một nhà, còn Cố Tuyết Trinh chẳng qua chỉ là người ngoài. Loại cảm giác này khiến Cố Tuyết Trinh
cảm thấy hơi lạc lõng. Lục Kim Yến thấy vậy lại càng khoái trá
trong lòng: “Cố Tuyết Trâm, cô còn muốn đấu với tôi nữa không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!