Anh nghi hoặc hỏi trong lòng, nhưng không có để trong lòng.
Bởi vì anh cảm thấy nếu như Cố Tuyết Trinh tham gia bữa tiệc này, nhìn thấy anh tự nhiên sẽ chủ động đi tới.
Nhưng lại không biết Cố Tuyết Trinh lúc này nhìn thấy anh hận không thể tìm một cái hang mà trốn đi.
Lại nói Cố Tuyết Trinh bị kéo đi, khi phát hiện Phong Diệp Chương không có nhìn thấy mình thì thở phào.
Cô không khỏi nhìn về phía người vừa mới giúp mình, ngạc nhiên phát hiện người này lại là Quý Phong Vận.
Nhất thời trái tim vừa mới buông xuống của cô lại lần nữa nhấc lên.
“Phong Vận, cậu sao lại ở đây?”
Quý Phong Vận nhìn thấy sự phòng bị và căng thẳng trong mắt cô, trong mắt vụt qua tia phức tạp.
“Tôi vừa rồi gặp được một người giống cậu y như đúc.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này của anh ta, cả người cứng đờ.
Cô cụp mắt, không có lập tức trả lời, mà đợi Quý Phong Vận nói tiếp.
Quý Phong Vận thấy thế, cũng không biết có phải hiểu ý tứ của cô không, tiếp tục nói: “Tôi tưởng người đó là cậu, đi tới chào hỏi với cô ta.”
Anh ta nói rồi, lần nữa dừng lại nhìn Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được ánh mắt nghiên cứu của anh ta, lông mi rơi rung lên, vẫn không nói.
Quý Phong Vận chỉ đành lần nữa mở miệng: “Tôi chào hỏi với cô ta, có điều cô ta hình như không quen tôi, ngữ khí mất kiên nhẫn, hơn nữa con người cũng rất cao ngạo, người đó hoàn toàn không giống với Cố Tuyết Trinh mà tôi biết.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói của anh ta, môi đỏ đã mím chặt thành một đường.
Cô không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoát che giấu: “Trên thế giới này chuyện kỳ quái có rất nhiều, lớn lên giống nhau cũng không có gì đáng kinh ngạc cả, cho nên Phong Vận không cần để tâm, ừm… chuyện vừa rồi cảm ơn cậu, tôi còn có chuyện, đi trước đây.”
Vừa dứt lời, cô muốn rời khỏi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì bị Quý Phong Vận túm chặt cổ tay.
“Nhưng trên thế gian này sẽ không có người vô duyên vô cớ giống nhau như đúc được, hơn nữa còn rất khéo xuất hiện ở cùng một nơi.”
Anh ta nhìn bóng lưng của Cố Tuyết Trinh, nói từng câu từng chữ.
Cố Tuyết Trinh bởi vì lời anh ta nói, cả người đều cứng đờ.
“Tuyết Trinh, tôi không biết cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi hy vọng tôi có thể giúp được cậu.”
Quý Phong Vận đi đến trước mặt Cố Tuyết Trinh, thành tâm thành ý nói.
Cố Tuyết Trinh ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt có cảm xúc anh ta không hiểu.
Cô không biết nên giải thích thế nào với Quý Phong Vận, khóe môi mấp máy, trầm giọng nói: “Phong Vận, chuyện này rất phức tạp, tôi cũng không biết giải thích thế nào cho cậu cả, nếu như cậu thật sự muốn giúp tôi thì giúp tôi che giấu bí mật này.”
Quý Phong Vận thấy cô không muốn nói, sắc mặt tối lại: “Tôi đương nhiên có thể giúp cậu giữ bí mật, nhưng cậu có từng nghĩ ngộ nhỡ lần sau còn gặp chuyện như này, cậu phải làm sao? Tôi có thể cảm nhận được, cậu rất sợ cô gái vừa rồi xuất hiện, cô ta với cậu có quan hệ gì?”
Cố Tuyết Trinh mím môi, khó nhọc nói: “Phong Vận, chuyện này thật sự không thích hợp để cậu nhúng tay vào, nếu như cậu thật sự muốn biết, đợi sau này thời cơ đến, tôi sẽ giải thích với cậu, nhưng bây giờ tôi thật sự không thể nói cái gì với cậu được cả.”
Quý Phong Vận thấy thế, biết bản thân mặc kệ hỏi thế nào, cô đều sẽ không nói cho anh ta sự thật.
“Được rồi, tôi không ép cậu, có điều nếu như cần gì, tôi hy vọng người đầu tiên cậu nghĩ tới là tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe xong có hơi cảm động.
Cùng lúc đó, hội trường bữa tiệc.
Cố Tuyết Trâm không hề biết vừa rồi bọn cô suýt nữa bị lộ, cô ta nhấc váy đi xuyên qua đám đông, hình như đang tìm ai đó.
Khi cô ta nhìn trái nhìn phải, không ngờ đụng phải một người.
“Anh không có mắt sao? Xin lỗi cho tôi!”
Cô ta kiêu ngạo không hề cảm thấy là mình sai, quay ra trách móc người đụng vào cô ta.
Phong Diệp Chương loạng choạng, vừa đứng vững thì nghe thấy tiếng trách móc này, nhíu mày.
Anh vô thức xoay người lại thì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tinh tế của Cố Tuyết Trâm.
Đồng thời, Cố Tuyết Trâm cũng nhận ra Phong Diệp Chương.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!