Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, chỉ có thể lên xe theo anh.
Trên xe, Cố Tuyết Trinh nhìn Phong Diệp Chương không chỉ một lần.
Chỉ là vì trong lòng cô có rất nhiều nghi hoặc.
Cô thật sự không hiểu nổi, vì sao sau khi xảy ra những chuyện này, người đàn ông này còn có thể dẫn cô theo như thường.
Là vì không quá để ý, hay là vì chỉ nể mặt cô là người vợ kết tóc se tơ nên mới miễn cưỡng đối xử với cô như này?
Vào lúc cô đang suy nghĩ rối rắm, xe đã tới tổng công ty.
Cố Tuyết Trinh bị Phong Diệp Chương làm giật mình, đi theo anh vào thang máy, đi lên văn phòng của tổng giám đốc.
Cùng với sự xuất hiện của cô, nhóm trò chuyện của nhân viên trong nội bộ tổng công ty lại rộn ràng lên lần nữa, đồng loạt suy đoán về quan hệ của Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương.
Thế nhưng, rất nhanh, thân phận của cô đã bị vài nhân viên thần thông quảng đại đào ra, ai nấy đều mất đi hứng thú bàn luận.
Dù sao chuyện đánh nhau trước kia cũng nổi đình nổi đám, mặc dù về sau đã bị Phong Diệp Chương đè xuống, nhưng vẫn có không ít người từng thấy Cố Tuyết Trinh.
Đương nhiên, mặc dù bọn họ đã không bàn luận, nhưng vẫn ngồi chờ xem kịch hay.
Ai bảo đương sự còn lại trong vụ đánh nhau vẫn còn đi làm ở công ty cơ chứ.
Thậm chí, có vài người nhàm chán còn đánh cược với nhau, cược xem Cố Tuyết Trinh và Mộ Triều Ca có đấu với nhau nữa không?
Những hành vi này của bọn họ, Cố Tuyết Trinh không hề hay biết.
Cô ngoan ngoãn đi phía sau Phong Diệp Chương, cũng không nhìn ngó xung quanh, không lâu sau thì đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Nhưng sau khi bước vào văn phòng, cô liền sững sờ.
Lý do chính là, cô không ngờ lại thấy Mộ Triều Ca ở trong văn phòng của Phong Diệp Chương.
So với sự ngạc nhiên của cô, Mộ Triều Ca lại bình tĩnh hơn nhiều, vì cô ta đã biết tin từ trong nhóm trò chuyện của công ty.
Mặc dù trước kia không có ấn tượng hay ho gì với Cố Tuyết Trinh, nhưng cô ta cũng là một người biết co biết duỗi, hơn nữa còn đang ở trước mặt Phong Diệp Chương, thế nên cô ta hời hợt gật đầu với Cố Tuyết Trinh, rồi không để ý đến cô nữa, quay sang nhìn Phong Diệp Chương.
“Diệp Chương, anh về vừa đúng lúc, bên xưởng nguyên liệu đã gửi số liệu sản phẩm mới sau khi bọn họ cải tiến, anh xem xem.”
Cô ta dùng việc công để chuyển rời sự chú ý của Phong Diệp Chương, bỏ lại một mình Cố Tuyết Trinh lúng túng đứng ở cửa.
Cố Tuyết Trinh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự không đón chào mà cô ta dành cho mình.
Vì thế, cô cũng không cần thiết phải nịnh nọt người khác.
Cô nhún vai, đi thẳng về phía sofa, ngồi xuống, tạm thời lấy chỗ giấy mà Hứa Khiêm đưa cho cô ra, bắt đầu thiết kế.
Nhất thời, cả văn phòng giống như được chia thành 2 khu vực.
Một bên cực kỳ yên tĩnh, một bên nói về tiến độ công việc một cách mạch lạc rõ ràng.
Phong Diệp Chương cảm nhận thấy sự cân bằng kỳ lạ này, hơi nhíu mày lại.
Anh phân tâm nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, nhưng lại thấy cô im lặng ngồi trên sofa, không hề có hành động soi mói nào, đến biểu cảm cũng không có gì khác lạ, khác hẳn với tối đó, khiến anh cảm thấy rất khó hiểu.
Đúng thế, Phong Diệp Chương cố ý dẫn Cố Tuyết Trinh tới tổng công ty.
Vì lời dặn dò trước khi chia xa của Hàn Lịch, muốn tìm thấy vấn đề sớm thì phải nắm rõ tình hình và thời cơ Cố Tuyết Trinh phát tác, bằng không chỉ có thể đoán mò.
Mà tối đó, sự thay đổi khi Cố Tuyết Trinh đánh người, thật ra anh cũng thấy được, thế nên anh muốn xem xem Cố Tuyết Trinh có trở nên khác lạ lần nữa vì sự tiếp xúc giữa anh và Mộ Triều Ca hay không.
Nhưng thời gian trôi đi, anh cảm thấy Cố Tuyết Trinh vẫn rất bình thường.
Điều này khiến anh hơi không hiểu nổi, không biết tiếp theo nên quan sát thế nào.
Cố Tuyết Trinh lại không hề biết những suy nghĩ này của Phong Diệp Chương.
Đừng thấy cô bình tĩnh ngồi vẽ bản thiết kế, nhưng tiếng bàn luận không ngừng bên tai khiến cô không thể tập trung thiết kế, cuối cùng vẫn bất giác quan tâm đến cuộc đối thoại bên kia.
“Em cảm thấy trị số này của HIP không thật, số liệu hơi thổi phồng, chúng ta nên phái người đi khảo sát thị trường.”
“Ừ, còn ở đây nữa, cũng cần phái người đi xác thực, bằng không chi phí bọn họ đưa cho chúng ta sẽ cao hơn 3-4 lần so với dự tính của chúng ta.”
“Em biết rồi.”
“Đúng rồi, cô có thời gian thì để ý một chút đến biến động giá của xưởng sản xuất này, nếu có cơ hội, chúng ta có thể thâm nhập một chút, như thế, cho dù là chi phí hay việc hợp tác về sau cũng được đảm bảo.”
Hình như Phong Diệp Chương nghĩ ra gì đó, nhắc nhở Mộ Triều Ca.
Cũng vì chủ đề này, sắc mặt Mộ Triều Ca cũng sáng sủa hơn.
“Đúng đó, sao em lại không nghĩ ra cách này chứ, chỉ cần chúng ta góp cổ phần, căn bản không cần lo lắng về chi phí hay là tương lai bọn họ sẽ bắt chẹt chúng ta, Diệp Chương, vẫn là anh… cao tay.”
Cô ta nói đến cuối, còn kèm theo câu trêu chọc Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nghe thấy cách miêu tả của cô ta, lập tức cười không được mà khóc cũng chẳng xong.
Nhưng lại không biết nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Cố Tuyết Trinh thấy được, trong lòng càng không thoải mái.
Vì hai người này nói thuật ngữ chuyên ngành, đều là về lĩnh vực cô không hiểu, loại cảm giác thất bại này, là thứ cô chưa từng nếm trải…
Đặc biệt là dáng vẻ mỉm cười nói chuyện say sưa của Phong Diệp Chương với cô ta, khiến cô càng thêm ý thức sâu sắc thấy cô và anh không phải là người của cùng một thế giới!
Nghĩ tới đây, cô không khỏi ngây người.
Cô đang nghĩ gì thế?
Cô và Phong Diệp Chương vốn là người của hai thế giới, cho dù là trước kia hay là sau này, đều là như thế.
Dù sao cô không phải là Cố Tuyết Trâm thật sự!
Cô nghĩ rồi giương khóe miệng cười tự trào phúng, ném đi những suy nghĩ hoang đường trong lòng, miễn cưỡng bản thân không nghĩ tiếp nữa.
Tiếp đó, trong văn phòng cực kỳ hài hòa.
Cố Tuyết Trinh hoàn toàn tập trung thiết kế.
Còn về việc phát tác điên cuồng gì đó mà Phong Diệp Chương mong đợi, càng không tồn tại.
Không còn cách nào khác, Phong Diệp Chương chỉ có thể tạm thời bỏ đi dự định này.
Ngay khi anh định tan làm cùng Cố Tuyết Trinh, Mộ Triều Ca bỗng nói: “Đúng rồi, Diệp Chương, tối nay tổng giám đốc Tần của Kim Thái hẹn em đi ăn, anh cũng đi cùng đi, vừa khéo chúng ta có thể bàn chuyện hợp đồng.”
Cô ta nói xong, hai mắt nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Cô Cố có đồng ý không?”
Không thể phủ nhận, cô ta cố ý nói những lời này.
Cô ta dám chắc xảy ra những chuyện lúc trước, cho dù người phụ nữ này có nghe ra ý khiêu khích vô hình của cô ta cũng không dám động tay động chân với cô ta nữa.
Cô ta làm như này, cũng là định bắt đầu từ từ triển khai kế hoạch đi săn.
Đúng thế, từ lúc đầu khi tiếp cận Phong Diệp Chương, mục tiêu của cô ta cực kỳ rõ ràng, chính là lặng lẽ cướp anh lại.
Phong Diệp Chương nghe thấy câu hỏi của cô ta, cũng vô thức nhìn Cố Tuyết Trinh, muốn xem xem phản ứng của cô.
Ai ngờ Cố Tuyết Trinh chỉ ngẩn người, sau đó cụp mắt xuống, nói: “Nếu đã là việc nghiêm chỉnh, hai người đi đi, một mình tôi về cũng được.”
Nói xong, cô cũng không nhìn Phong Diệp Chương mà trực tiếp rời đi.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng rời đi của cô, không biết vì sao, chỉ cảm thấy bóng lưng kia lại hơi tiêu sái, khiến trong lòng anh cực kỳ không thoải mái.
Anh hơi nhíu mày, tự dưng hơi không vui.
Mặc dù là công việc, nhưng người phụ nữ này để anh rời đi cùng người phụ nữ khác như vậy, rộng lượng đến thế sao?
So với sự oán trách của anh, thấy thái độ này của Cố Tuyết Trinh, trong lòng Mộ Triều Ca hơi nghi hoặc.
Người này cùng Cố Tuyết Trâm hôm đó là cùng một người sao?
Cô ta nhíu mày nghi ngờ, hay là thủ đoạn cố ý rộng lượng của Cố Tuyết Trâm?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!