*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tuyết Trinh không hề biết những suy nghĩ trong lòng bọn họ, cô bắt xe quay về biệt thự, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ từ sớm.
Cũng không biết có phải vì những chuyện xảy ra gần đây khiến cô quá mệt mỏi hay không, không lâu sau, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tối đến, Phong Diệp Chương về, thấy người phụ nữ vô tâm vô phế ngủ say trên giường, sự không thoải mái lúc trước lại ùa về.
Thế nhưng anh thuộc loại người nội liễm, thế nên chỉ có thể nín nhịn, đen mặt đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh ngủ đủ giấc tỉnh dậy, phát hiện Phong Diệp Chương cũng vừa rời giường, vô thức chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Phong Diệp Chương nhìn dáng vẻ khẽ cười của cô, trong đầu xẹt qua bóng lưng tiêu sái rời đi của cô ngày hôm qua, câu trả lời đang chuẩn bị nói ra liền thu lại, chỉ hừ mũi một cái, rồi lạnh mặt vào phòng thay đồ.
Cố Tuyết Trinh có thể cảm nhận được sự tức giận của anh, nhưng không biết vì sao anh lại tức giận, bất lực nhún vai, cảm thấy người đàn ông này thật sự sáng nắng chiều mưa.
Hai người ăn sáng trong im lặng, sau đó Phong Diệp Chương tới công ty.
Cố Tuyết Trinh nhìn thời tiết khá đẹp, định ra bờ biển tìm cảm hứng sáng tác.
Ngay khi cô thu dọn bàn vẽ, điện thoại trên đầu giường reo lên, là điện thoại gọi từ công ty, bảo cô qua đó họp, thuận tiện đưa ra kết luận về việc xử phạt cô.
Cố Tuyết Trinh không hề dị nghị gì, bắt xe tới công ty.
Tới công ty, không ít người vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ cô, thế nhưng cô không hề để ý, đi thẳng tới phòng họp.
Lúc này, trong phòng họp đã có không ít người, Cố Tuyết Trinh tìm một vị trí khuất mắt, ngồi xuống.
Trên ghế chủ vị, Lý Mạn thấy Cố Tuyết Trinh đã tới, rồi nhìn một vòng phòng họp, thấy người đã tới gần đủ, liền vỗ tay ý bảo mọi người trật tự.
Nói xong, Lý Mạn nhìn Cố Tuyết Trinh.
Đương nhiên Cố Tuyết Trinh không thể có ý kiến gì, đồng thời, trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
Vốn cô nghĩ, sau chuyện này, công ty sẽ sa thải cô, thế nhưng nghĩ tới Phong Diệp Chương, chắc là anh có liên quan đến việc cô được giữ lại.
Tất cả các nhân viên khác trong công ty cũng ngạc nhiên y như Cố Tuyết Trinh.
Đương nhiên, sau khi ngạc nhiên, thì bọn họ càng thêm bất mãn.
Phải biết rằng, vì Cố Tuyết Trinh, rất nhiều tác phẩm mà bọn họ thiết kế đều bị ảnh hưởng, thậm chí việc tiêu thụ đứt gánh giữa đường, nhưng bây giờ người này vẫn có thẻ ở lại.
“Đáng ghét, sao tai họa như này lại không bị sa thải chứ?”
Hứa Tổ Nhi là người chu môi bất mãn đầu tiên, cô ta nói không hề che đậy chút nào, tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy.
Sau khi cô ta dứt lời, giống như một mũi tên châm lửa, tất cả nhà thiết kế có ý kiến cũng đều bất mãn bàn luận.
“Vì sao công ty cứ bao dung cho người phụ nữ này hết lần này hết lần khác chứ, quá không công bằng.”
“Nào chỉ không công bằng, quả thật là không có đạo lý gì nữa.”
“Lẽ nào tổng giản Lý bị người phụ nữ này mua chuộc rồi?”
Cô ta vừa nói xong, đám người vốn còn bất mãn đều ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Thế nhưng, mặc dù bọn họ đã yên lặng, nhưng căn bản không ai tin lời Lý Mạn nói.
Thậm chí sau khi tan họp, bọn họ còn cô lập Cố Tuyết Trinh.
Đến Thích Tiểu Bát cũng không dám tùy tiện lại gần Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được, cũng không để ý, thu dọn đồ rồi định về nhà làm việc.
Dù sao không ai thích bầu không khí làm việc như này.
Khi cô đang định rời đi, Quý An bỗng đi ra khỏi văn phòng, gọi cô lại.
“Tổng giám Lý còn có chuyện gì sao?”
Cố Tuyết Trinh hờ hững hỏi.
Quý An đánh giá Cố Tuyết Trinh một lượt, cười nói: “Là như này, đã có nhiệm vụ sản phẩm mới cho mùa thu sang năm rồi.”
Cố Tuyết Trinh tưởng là cô ta sẽ giao nhiệm vụ cho mình, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ giao bản vẽ đúng hạn.”
Quý An cũng biết là cô đã nhiểu nhầm, nói bất lịch sự: “Tôi không trông mong cô có thể cống hiến cái gì, nhưng vẫn mong cô đừng gây trở ngại cho mọi người và công ty.”
Khi nói, ánh mắt cô ta xẹt qua ý khinh thường.
Mặc dù Diệp Chương có thể giữ cô một lần, nhưng không thể giữ cô lần thứ hai, dù sao đây cũng là công ty, khiến mọi người tức giận không có lợi với sự phát triển của công ty.”
Cố Tuyết Trinh nghe cô ta nói xong, nhíu chặt mày lại.
“Tôi không hiểu cô nói gây trở ngại là có ý gì, thế nhưng nếu nói về tác phẩm của tôi, tôi vẫn có tự tin.”
Mắt cô sáng quắc nhìn Quý An, nhưng Quý An nghe xong lời cô nói, lại cười.
“Nhà thiết kế Cố nói lời này, chắc là còn chưa biết bây giờ danh tiếng của cô trong giới kém đến thế nào nhỉ?”
Mặt Cố Tuyết Trinh trở nên ngưng trọng, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Về điều Quý An nói, thật ra cô có biết.
Tối đó ảnh hưởng tới cô lớn như nào, sao cô có thể không biết.
Nhưng càng biết, cô càng muốn dùng tác phẩm của mình để chứng minh.
Cho dù Cố Hải Sâm cũng được, Cố Tuyết Trâm cũng thế, ai cũng không thể ngăn cản cô sáng tác!
Trong lòng đã có mục tiêu, cô nhìn Quý An đầy kiên định, nói: “Cho dù như thế, tôi cũng sẽ không từ bỏ.”
Nói xong, cô không thèm để ý vẻ mặt Quý An như nào, trực tiếp xoay người rời đi.
Quý An nhìn bóng lưng cô rời đi, nhớ lại vẻ kiên định vừa rồi của cô, mày nhíu chặt lại.
Sau khi Cố Tuyết Trinh rời đi, không lập tức bắt xe quay về.
Vì cô vừa ra khỏi công ty liền nhận được điện thoại của Cố Hải Sâm.
“Tốt lắm!”
Ông ta lạnh lùng nói hai chứ, rồi ngắt máy luôn.
Cố Tuyết Trinh thấy bị ngắt mát, trong mắt tràn đầy nghi ngờ và bất an.
Với những gì cô hiểu về Cố Hải Sâm, không đạt được mục đích mà ông ta yêu cầu, người này không thể bỏ qua cho cô dễ dàng như thế.
Nhưng cô chờ rất lâu, cũng không thấy điện thoại có động tĩnh gì nữa.
Dần dần, cô cũng quên mất chuyện này.
Ai ngờ, một tiếng sau, cô nhận được một tin nhắn khiến cô vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, hai mắt đỏ lên, hận không thể giết chết Cố Hải Sâm.
Trong tin nhắn, là một tấm ảnh mẹ cô nằm thanh thản trên giường bệnh, bên dưới kèm theo dòng chữ uy hiếp.
Trong vòng hai tiếng, nếu không làm xong việc, mẹ cô sẽ không được nhận thêm bất kỳ sự chữa trị chăm sóc nào từ bệnh viện nữa!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!