Phong Diệp Chương không hề biết những suy nghĩ trong lòng Cố Tuyết Trinh.
Anh cúi đầu, cẩn thận thay thuốc cho Cố Tuyết Trinh, lúc này mới ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt phức tạp của Cố Tuyết Trinh.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Trong lòng anh thắc mắc, không hiểu vì sao Cố Tuyết Trinh lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.
Cố Tuyết Trinh nghe thấy giọng nói của anh, thấy không biết anh đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, hoảng loạn cụp mắt xuống, nói: “Không nghĩ gì cả.”
“Hử?”
Rõ ràng Phong Diệp Chương không tin, ánh mắt xa xăm chăm chú nhìn Cố Tuyết Trinh, hừ mũi.
Trái tim Cố Tuyết Trinh run lên, mím môi, nói: “Em đang nghĩ, vì sao anh lại đối xử với em tốt như thế?”
Cô nói, mang theo chút mong chờ nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nghe thấy lời này, hiển nhiên cũng sững sờ.
Anh nhìn vào đôi mắt sáng trong của Cố Tuyết Trinh, trong đầu nghĩ lại một loạt những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, cả người cứng ngắc.
Lúc này anh mới phát hiện, thái độ mà anh dành cho Cố Tuyết Trinh đã khác đi rất nhiều.
Anh hơi nhíu mày, nhất thời không biết vì sao lại như thế, có lẽ là vì cô là vợ của anh.
Dường như đã nghĩ thông suốt, anh nhìn Cố Tuyết Trinh, khẽ nói: “Em là vợ của tôi, đương nhiên là tôi phải đối xử tốt với em.”
Nói xong, anh nhìn qua đồng hồ, nói: “Không còn sớm nữa, đám người quản gia đã bày xong bữa tối rồi, chúng ta xuống ăn thôi.”
Anh nói rồi làm tư thế đỡ Cố Tuyết Trinh xuống giường.
Cố Tuyết Trinh mặc cho anh đỡ, cụp mắt, có chút khó chịu khó mà nói thành lời.
Thì ra anh đối xử tốt với cô, chỉ là vì cô là vợ của anh.
Nhưng cô không phải là Cố Tuyết Trâm thật sự…
Chờ đã, Cố Tuyết Trinh, mày đang hy vọng gì thế, không phải đã quyết định sẽ giữ khoảng cách sao?
Cô chậm chạp phát hiện cảm xúc của mình không đúng, vội vàng ném đi những vọng tưởng không thiết thực kia ra khỏi đầu.
Sau đó, hai người đến phfong ăn, vì tay Cố Tuyết Trinh bất tiện, Phong Diệp Chương vẫn phải đút cơm cho cô.
Chỉ là, so với cảm giác lúc ở bệnh viện, lúc này Cố Tuyết Trinh không biết thức ăn có vị gì.
Cho dù cô đã thu lại suy nghĩ kia, nhưng vẫn không ngừng suy đoán.
Có phải sau này khi Cố Tuyết Trâm quay lại, anh cũng sẽ đối xử với cô ta như này không?
Phong Diệp Chương cũng nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Cố Tuyết Trinh, thế nhưng anh không hỏi cô.
Vì anh biết, cho dù anh có hỏi, chưa chắc người phụ nữ này đã trả lời anh, giống như vừa nãy.
Cứ như thế, hai người dùng bữa nhìn có vẻ hài hòa, nhưng thực ra mỗi người lại mang một suy nghĩ khác nhau.
Thế nhưng, người làm trong biệt thự không hề biết, nhìn tương tác giữa hai người, cảm thấy cực kỳ ân ái.
Mà cảnh tượng này, tới ngày hôm sau, cũng truyền tới nhà họ Phong.
Bà Phong nghe thấy tin này, cả người tức phát điên!
“Cái đồ tiện nhân kia, vậy mà lại dám để Diệp Chương hầu hạ cô ta, cô ta có tài có đức gì chứ?”
Bà Phong mắng chửi trong phòng, nhưng lại không thể làm gì.
Bên này Phong Thùy Bích biết tin, cũng không biết có phải là cố ý muốn kích thích Mộ Triều Ca hay không, đi tới kể với cô ta.
“Không phải cô đã tính trước rồi sao? Bây giờ cháu trai tôi và Cố Tuyết Trâm ân ái đủ dường ở bên ngoài đó.”
Cô ta thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Phong Diệp Chương chăm sóc Cố Tuyết Trinh như thế nào, nghe mà Mộ Triều Ca sa sầm mặt mày.
Dù sao cô ta cũng hiểu Phong Diệp Chương, người cao ngạo như anh, trước giờ luôn là người khác chăm sóc anh, nào có chuyện anh chăm sóc người khác như thế chứ.
Trừ khi là người mà anh để ý.
Phong Thùy Bích nhìn khuôn mặt thoáng cái đã đen lại của cô ta, cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Còn nói là nắm chắc, tôi thấy hiệu suất của cô còn không bằng Kim Yến đâu!”
Mộ Triều Ca thấy cô ta so sánh mình với đồ ngu ngốc như Lục Kim Yến, ánh mắt trở nên ác độc, cuối cùng liền hạ quyết tâm.
“Cô Phong, khuyên cô một câu, chuyện chưa tới cuối cùng, vẫn đừng nên kết luận bừa.”
Cô ta lạnh giọng cảnh cáo Phong Thùy Bích, sắc mặt không hề lo sợ rời khỏi nhà họ Phong, đi thẳng tới công ty.
Khi cô ta tới công ty, liền thấy Phong Diệp Chương đã đang làm việc ở văn phong, xung quanh không hề có bóng hình Cố Tuyết Trâm, khiến khuôn mặt thâm trầm của cô ta cuối cũng cũng khôi phục ý cười.
“Chào buổi sáng, Diệp Chương.”
“Chào buổi sáng.” Phong Diệp Chương mỉm cười trả lời, sau đó tiếp tục làm việc tiếp.
Mộ Triều Ca thấy thế, không hề vội vàng thực hiện kế hoạch trong lòng, mà chờ khi ăn trưa mới nhắc tới ý nghĩ của cô ta.
“Đúng rồi, Diệp Chương, em lại tìm thấy một xưởng nguyên liệu ở nước E, theo em điều tra, thực lực không hề kém hơn xưởng mà trước kia chúng ta hợp tác, em định ngày mai sẽ bay qua đó xem sao, anh có muốn đi cùng em qua đó không, vừa khéo, nếu anh cũng hài lòng thì chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác luôn, như thế, việc nghiên cứu phát triển của chúng ta có thể hoàn toàn không còn lo lắng về sau nữa.”
Phong Diệp Chương nhíu mày suy nghĩ.
Hạng mục nghiên cứu phát triển trước kia đã bước vào thời kỳ quan trọng cuối cùng, sản xuất hậu kỳ còn cần một lượng lớn nguyên liệu.
Anh luôn lo lắng sản xuất hậu kỳ sẽ bị người khác cắt mất nguyên liệu, giờ Mộ Triều Ca bỗng nhiên nói ra tin tức này, có thể nói là đã giải quyết lo lắng của anh.
Cũng vì thế, anh chỉ do dự một lát rồi đồng ý.
Mộ Triều Ca thấy anh đồng ý, mắt hơi lóe lên.
Tới khi tan làm về nhà, Phong Diệp Chương thấy Cố Tuyết Trinh, liền nhắc tới chuyện đi công tác lần này.
“Ngày mai tôi phải đi công tác tới nước E với Triều Ca một chuyến.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, sững sờ, trong lòng bỗng có chút không thoải mái.
“Ừ, em biết rồi.”
Cô trả lời thờ ơ, dù sao đây là việc nghiêm túc, cô không có tư cách, cũng không có quyền phản đối.
Phong Diệp Chương thấy vẻ mặt cô bình thường, trong lòng bỗng hơi không vui.
Người phụ nữ này đồng ý dễ dàng như thế, lẽ nào không ghen sao?
Anh nhăm mặt, cũng không biết nghĩ gì đó, mắt tối đi: “Em chuẩn bị vài bộ quần áo cho tôi, ngày mai tôi mang theo.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu, đi về phía tủ quần áo.
Phong Diệp Chương thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trong lòng tức nghẹn.
Anh có thể thấy được, người phụ nữ này thật sự không để ý.
“Đúng rồi, em cũng thu dọn vài bộ, ngày mai đi cùng tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, cả người sững sờ, ngây ngốc nhìn anh.
Dường như đang hỏi anh vì sao cô phải đi.
Đương nhiên Phong Diệp Chương cũng hiểu, nhướn mày nói: “Dù sao giờ em cũng bị thương, ở nhà ngây ngốc cũng chẳng làm được gì, không bằng đi theo tôi.”
Cố Tuyết Trinh mím môi, không thể phản bác.
Hoặc là nói, cô cũng không muốn phản bác.
…
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh ra sân bay cùng Phong Diệp Chương.
Mộ Triều Ca đã sớm chờ ở sân bay.
“Diệp Chương…”
Cô ta nhìn thấy Phong Diệp Chương, vốn hết sức vui mừng chào hỏi, ai ngờ còn chưa nói xong liền nhìn thấy Cố Tuyết Trinh phía sau lưng Phong Diệp Chương, cực kỳ ngạc nhiên.
Đặc biệt là khi biết được Cố Tuyết Trinh sẽ cùng đến nước E với bọn họ, sắc mặt của cô ta xám xịt.
Cô ta gật đầu đầy xa cách với Cố Tuyết Trinh, coi như chào hỏi.
Cũng vì chuyện lúc trước, trong lòng Cố Tuyết Trinh vẫn còn xa cách, sau khi hờ hỡng trả lời, thì đi đổi vé máy bay với Phong Diệp Chương.
Sau khi lên máy bay, Cố Tuyết Trinh dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm qua cô đau tay cả đêm, không ngủ được, lúc này, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Phong Diệp Chương thấy cô ngủ không quá thoải mái, liền lặng lẽ kéo người cô dịch về phía mình.
Cố Tuyết Trinh ngửi thấy mùi thương quen thuộc, cả người đều dựa về phía anh, ngủ càng thêm ngon giấc.
Mộ Triều Ca ngồi phía sau bọn họ, nhìn mà cực kỳ ghen tức, ánh mắt tràn đầy căm ghét!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!