Rời khỏi chỗ của Cố Tuyết Trinh, bà Phong và Lục Kim Yến chạy thẳng một mạch đến nhà cũ.
Lục Kim Yến giống như bị đả kích không hề nhẹ khi biết Cố Tuyết Trâm chính là Long.
Từ lúc từ bên nhà mới về đến giờ, Lục Kim Yến vẫn cứ ngồi yên trên ghế sofa không nói lời nào.
Người giúp việc ở trong biệt thự cũng không dám thở mạnh, sợ chọc trúng viên ngọc quý trên tay của bà Phong.
Toàn bộ phòng khách đều yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Bà Phong thấy thế thì thở dài, không nhịn
được tiến lên vô vỗ mu bàn tay của Lục Kim Yến, muốn an ủi cô mấy câu.
“Chuyện này, dì thấy cũng không cản Diệp Chương được. Nếu Cố Tuyết Trâm muốn đến công ty làm việc thì cứ để cô ta đi đi.”
Nói đến chuyện này, bà Phong cũng rất không yên tâm.
Nhưng tình tình của Phong Diệp Chương từ trước đến giờ luôn là nói một không hai, bây giờ bà cũng chỉ có thể lùi lại để lấy thứ tốt hơn mà thôi.
“Con cũng đừng có nản lòng, con tốt như thế này, theo dì thấy, cũng không kém hơn Long gì gì đó đâu. Nếu không cứ chờ khi nào công ty gây dựng thành công rồi, còn cũng vào đó làm việc.”
“Nếu có thể làm cùng với nhau, cơ hội ở chung với nhau cũng nhiều hơn.”
Bà Phong an ủi nói, những lời nói này
giống như cũng đã nói trúng ý ở trong lòng của cô.
Ánh mắt cô sáng lên, chỉ là trong lòng vẫn còn một chút khó chịu.
Cái cô Cố Tuyết Trâm này, che giấu thực lực của mình từ lúc nào thế?
Không ngờ còn có thể thiết kế ra một tác phẩm làm cho nhiều chuyên gia cảm thấy bất ngờ nữa?
Chuyện này làm cho lòng cô cảm thấy không phục, quan trọng nhất là cô vậy mà lại còn nịnh bợ đối phương nữa chứ.
Lúc trước khi điều tra vì sao lại không tra ra được chuyện này?
Cái ý nghĩ này giống như một trăm con mèo nhỏ, cào đến lòng cô nhộn nhạo vô cùng.
Lúc bà Phong và Lục Kim Yến đến thì rầm rầm rộ rộ, lúc đi cũng vội vội vàng vàng.
Giống hệt như một cơn gió, thổi lên một cơn sóng rồi lập tức biến đi mất tăm.
Nhưng mà Cố Tuyết Trinh cũng là người tính tình thoáng, cũng chẳng để ở trong lòng.
Nhưng chung quy vẫn ảnh hưởng tâm trạng ăn uống, cô đành lấy cuốn sách trên kệ xuống xem để giết thời gian.
Phong Diệp Chương nhìn gương mặt nghiêng điềm tĩnh của cô, trong lòng đột nhiên nảy sinh chút áy náy với cô.
“Cố Tuyết Trâm!”
“Hả?” Ngón tay lật sách của Cố Tuyết Trinh khựng lại, nghiêng người qua nhìn anh, chỉ thấy anh đứng nơi kia, nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt anh hơi phức tạp, không kiểm được hơi nhíu mày.
Phong Diệp Chương mím môi: “Em đừng
để bụng nhé, chuyện lúc nãy, tôi không nên nghỉ ngờ em.”
Cố Tuyết Trinh hơi ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh lại thằng thắn đến mức này.
Vốn còn tưởng rằng con cưng của trời như anh nếu như gặp chuyện thì chỉ biết đổ lỗi do người khác sai thôi chứ.
Nhưng mà đặt vào hoàn cảnh của người nào thì cũng sẽ nghi ngờ thôi.
Dù sao thì tiền án lúc trước của Cố Tuyết Trâm đúng là quá nhiều.
Hơn nữa biết thiết kế là cô, chứ không phải Cố Tuyết Trâm.
“Không sao.”
Cố Tuyết Trinh cười cười nhìn anh, tỏ ra không hề để ý chuyện này chút nào.
Việc này càng làm cho Phong Diệp Chương nhíu mày hơn, trong lòng không được tự nhiên.
Anh nghiêm túc nhìn Cố Tuyết Trinh trong chốc lát, cảm thấy cô hình như thật sự không nghĩ ngợi gì thật, mới yên lòng.
“Chuyện đến công ty đi làm, em có thể suy nghĩ thêm.”
“Được.” Cố Tuyết Trinh vốn dĩ cũng đã có ý này, cho nên cũng không từ chối.
Cô sớm muộn gì cũng phải đi tìm việc làm, hơn nữa nếu như đến Phong thị làm cũng rất có tương lai.
Phong Diệp Chương dừng một chút: “Tôi đi công ty đây.”
Cố Tuyết Trinh hơi sửng sốt, anh đang chào mình sao?
Cố Tuyết Trinh gật đầu nhìn anh, mới vừa đưa mắt nhìn xe của Phong Diệp Chương rời đi xong, di động lại đột nhiên vang lên.
Nhưng mà sau khi trải qua chuyện lúc nấy, cô rõ ràng cảm nhận được thái độ của
Hình như… hình như là đã thân thiện hơn rất nhiều.
Cô vừa đi lên lầu, vừa nghe máy: “A lô?”
“Là tôi!” Giọng nói lạnh lùng của Cố Hải Sâm truyền đến từ đầu dây bên kia.
Nghe được giọng của ông ta, Cố Tuyết Trinh không khỏi nhíu mày lại, đưa điện thoại ra xa một chút: “Là ông? Có chuyện gì sao?”
“Thái độ này của cô là sao đây hả, giữa trưa hôm nay đến gặp tôi, tôi có việc muốn nói với cô.“ Cố Hải Sâm hình như không vui.
Trong lòng Cố Hải Sâm căng thẳng, cô cực kỳ không muốn gặp mặt Cố Hải Sâm.
Lần nào gặp cũng thế, không phải để cảnh cáo cô biết thân biết phận thì cững là muốn uy hiếp cô.
Nhưng mà bây giờ người này đang nắm
quyền sống chết của mẹ cô trong tay, cô không thể không đi.
Sau một lúc lâu, cô mới nói: “Được, địa điểm?”
“Nhà hàng Vân Đỉnh, phòng Tu Trúc, không được đến trễ!”
Cố Hải Sâm nói xong lập tức cúp điện thoại.
Tiếng tút tút truyền đến, Cố Tuyết Trinh hít vào một hơi thật sâu.
Không biết vì sao, rõ ràng là hai chị em sinh đôi, ông ta lại luôn không có kiên nhẫn với cô như vậy.
Thất vọng rất nhiều lần, cô cũng đã không còn hy vọng gì với Cố Hải Sâm nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giữa trưa.
Cố Tuyết Trinh đã quần áo chỉnh tề đi xuống lầu từ sớm, vào nhà ăn dưới lầu một.
“Mợ chủ bây giờ muốn ăn chưa ạ?”
Người giúp việc hơi tò mò hỏi, hai vị chủ nhân trong nhà ăn cơm vào lúc nào đều có quy luật rõ ràng.
Nhưng mà hôm nay Cố Tuyết Trinh lại đến sớm hơn đến một tiếng.
“Ừ” Cố Tuyết Trinh lên tiếng, tuy là lát nữa còn phải đi dự tiệc.
Nhưng mà cô lại không vội vã chút nào, thong thả ung dung dùng xong bữa trưa, mới đi đến chỗ hẹn với Cố Hải Sâm.
Ăn cơm với Cố Hải Sâm, kiểu gì cũng không vui mà về hoặc là ôm một bụng tức.
Hoàn toàn không có cơ hội ăn no.
Cố Tuyết Trinh đã rút ra kinh nghiệm, phải đề phòng từ trước.
Chờ đến khi cô vào phòng, Cố Hải Sâm đã ngồi ở đó.
Ông ta cũng gọi không ít đồ ăn, bày đầy cả bàn, có đủ các loại màu sắc kiểu dáng.
Đây là Hồng Môn Yến à?
Cố Tuyết Trinh nhịn không được nhíu mày, trực tiếp nhìn về phía Cố Hải Sâm đang ngồi ghế chủ: “Ông tìm tôi làm gì?”
Cô vào thẳng chủ đề, Cố Hải Sâm cũng không hàm hồ, nói thẳng: “Nghe nói Phong Diệp Chương dạo gần đây đang chuẩn bị mở một công ty đúng không”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Cố Tuyết Trinh không ngờ ông ta đột nhiên hỏi đến chuyện của Phong Diệp Chương, trong lòng có hơi khó hiểu.
Phải biết là những lần trước khi ông ta gọi cô ra, đơn giản chỉ là muốn cô nhận rõ được hiện trạng, không được cướp thứ của Cố Tuyết Trâm.
Hoặc là đừng để lộ sơ hở gì đó, lần này
không ngờ lại hỏi đến chuyện của Phong Diệp Chương.
Nhưng mà ấn tượng của cô đối với Cố Hải Sâm là không có lợi sẽ không làm.
Ông ta hỏi chuyện gì, nhất định đều có mục dích cả.
Đặc biệt là đến tận bây giờ ông ta lại vẫn chưa hề nổi cáu với mình, cảm xúc vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tim của Cố Tuyết Trinh đập thình thịch liên tục, tay đặt một bên không khỏi nắm chặt lại.
Chỉ là không biết lần này Cố Hải Sâm lại muốn làm chuyện gì, trong lòng Cố Tuyết Trinh vô cùng cảnh giác, sợ chính mình không cẩn thận lại rơi vào thế bất lợi.
Cố Hải Sâm ừ một cái, lại chậm rãi gắp thức ăn, rồi nói: “Tôi muốn có cổ phần công ty này”
Cái gì? Ông ta ăn to nói lớn thật đó.
Phong Diệp Chương đang chuẩn bị mở công ty thì ông ta biết tin tức ngay, còn muốn có phần nữa.
Hơn nữa, dựa theo sự hiểu biết của Cố Tuyết Trinh đối với ông ta, chắc chắn không chỉ là chuyện mua cổ phần đơn giản.
Hừ, ông ta cũng tự xem trọng mình thật đó, hay là ông ta thật sự tưởng cái chức cha vợ này ngon lắm sao.
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Cố Tuyết Trinh, ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Cô nhớ nói lại cho Phong Diệp Chương, nước phù sa đừng chảy ra ruộng ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!