Cố Tuyết Trinh nghỉ hoặc, đẩy cửa ra, thấy hình như Phong Diệp Chương đang lật tìm thứ gì trong ngăn tủ, tay anh ôm bụng, trông có vẻ rất gấp gáp, mở liền mấy ngăn kéo cũng không tìm thấy, người hơi run run.
“Anh làm sao thế?” Cố Tuyết Trinh không quan tâm nhiều, đẩy cửa vào. Cô vừa vào, đúng lúc trông thấy sắc mặt Phong Diệp Chương tái nhợt, ấn đường nhíu chặt, chỗ thái dương còn có mồ hôi rịn ra, hình như anh đau đến mức không thốt lên lời. Thấy Cố Tuyết Trinh tới, anh không khỏi nhích lại gần cô.
“Anh đau dạ dày sao?” Thấy anh vẫn ôm bụng không di chuyển, Cố Tuyết Trinh lo lắng hỏi.
Phong Diệp Chương khẽ gật đầu, vẻ mặt
không hề thay đổi.
“Anh đợi chút!” Cố Tuyết Trinh hơi gấp gáp, đỡ anh đến ngồi ở trên ghế sô pha, sau đó vội xuống tầng tìm thuốc dạ dày, rồi đến phòng bếp rót một cốc nước ấm, chạy lại phòng sách.
Phong Diệp Chương cả người mềm nhữn ngồi dựa trên ghế sô pha, chỉ một lúc mà áo sơ mi trên người anh đã ướt đẫm.
Cố Tuyết Trinh lấy thuốc từ trong gói thuốc ra, hòa thuốc vào nước ấm cho Phong Diệp Chương uống, còn tiện tay lấy từ trong ngăn tủ kéo ra một cái chăn lông ngắn đắp lên cho anh.
Một lúc sau, Cố Tuyết Trinh mới hỏi: “Thế nào, anh thấy đỡ hơn chút nào không?”
Phong Diệp Chương không nói lời nào, mà cầm tay cô chặt hơn.
Cố Tuyết Trinh vừa nhỏ giọng an ủi anh,
vừa nhẹ nhàng xoa bụng cho anh.
Giọng cô dịu dàng tinh tế làm người nghe cảm thấy thoải mái, yên bình.
Lúc lâu sau, Phong Diệp Chương mới dần dần đỡ đau, anh nghiêng đầu liếc Cố Tuyết Trinh hơi mệt mỏi, nói: “Tôi không sao, em cũng về nghỉ sớm đi.”
Giọng anh khàn khàn, nhưng đúng là trạng thái đã tốt lên rất nhiều.
Cố Tuyết Trinh gật đầu, khuyên nhủ: “Anh cũng đừng để mệt mỏi quá, cố gắng mỗi tối đừng làm muộn như vậy, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, dường như nếu anh không đồng ý thì cô không di.
Phong Diệp Chương gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lúc này Cố Tuyết Trinh mới trở về phòng, nhưng chưa được bao lâu đã thấy Phong Diệp Chương cũng đẩy cửa đi vào.
Xem ra dạ dày tốt hơn nhiều rồi, ít nhất sắc mặt đã bình thường lại. Cố Tuyết Trinh cảm thấy hơi kinh ngạc.
Mấy ngày nay Phong Diệp Chương đều ngủ ở phòng khách, sao hôm nay lại trở về phòng ngủ chính? Nhưng phòng ngủ chính cũng là địa bàn của anh, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, Cố Tuyết Trinh hết sức sáng suốt không nói gì.
Phong Diệp Chương cũng có chút mệt mỏi, tự lấy quần áo rồi đi tắm rửa, tiếng nước rào rào vọng vào lỗ tai Cố Tuyết Trinh làm cô tỉnh cả ngủ. Cô quyết định lấy một quyển tạp chí trong chồng mới đặt gần đây ra đọc, vừa đợi Phong Diệp Chương cùng nghỉ ngơi. Cô dựa đầu giường lật xem, ngón tay gạch gạch vẽ vẽ trên những bộ trang phục đó giống như đang nghiên cứu cái gì.
Lát sau, cô nghe thấy tiếng Phong Diệp Chương ra khỏi phòng tắm. Anh quấn khăn
tắm màu trắng, nước vẫn chảy từng giọt từ trên người xuống, toàn thân ướt sũng.
Thấy Cố Tuyết Trinh còn chưa ngủ, Phong Diệp Chương vừa lau đầu vừa nói: “Gần đây, em có vẽ bản thiết kế gì hay không?”
Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Có vẽ, ở trong nhà cũng không có việc gì để làm.”
Phong Diệp Chương gật đầu: “Lúc nào có thời gian cho tôi xem một chút.”
“Được.” Cố Tuyết Trinh đồng ý luôn.
Sau khi tóc khô, thấy anh lên giường, cô cũng tiện tay đặt tạp chí ở đầu giường. Phong Diệp Chương đưa tay tắt đèn ngủ. Ngay sau đó, Cố Tuyết Trinh cũng cảm giác được một cánh tay từ phía sau cô duỗi tới, hơi thở đàn ông ấm áp phả vào lưng, cô bất giác lùi về sau, ngủ một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Cố Tuyết Trinh thức giấc, phát hiện
bên cạnh trống không, cô đưa tay sờ, một vùng lành lạnh, xem ra, Phong Diệp Chương đã dậy được một lúc lâu rồi.
Cố Tuyết Trinh vươn vai một cái ngồi dậy khỏi giường, chậm rãi xỏ dép, đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rẽm cửa ra.
Ánh nắng ngoài trời cũng có chút loá mắt, Cố Tuyết Trinh thong thả đi vào nhà vệ sinh.
Cô vừa đánh răng xong chuẩn bị rửa mặt, thì nghe thấy có người gõ cửa.
“Ai thế?” Cố Tuyết Trinh đi tới cửa hỏi. “Là tôi thưa mợ chủ, bà chủ bảo mợ ăn
sáng xong thì tới nhà chính bên kia.” Giọng quản gia từ ngoài cửa truyền vào.
“Phía nhà chính có chuyện gì không?” Cố Tuyết Trinh hơi ngập ngừng hỏi. Với quan hệ giữa cô và bà Phong, đang yên đang lành chắc chắn đối phương sẽ không tự dung bảo cô đi nhà chính. Huống chỉ, gần đây liên
tiếp bị vu oan hãm hại, Cố Tuyết Trinh thật không muốn đi gặp mẹ chồng này.
Chưa kể là bên cạnh bà ta luôn có Lục Kim Yến thích gây sự. Tính cách của cô lại lười ứng phó loại chuyện vặt vãnh này, nên cô rất không thích đến chỗ họ.
“Nghe nói hôm nay cô Tư từ Phong Thành về, mọi người đều tới chỗ bà chủ ăn cơm, lát nữa ông cụ cũng sẽ qua.” Quản gia ở ngoài cửa trả lời.
“Tôi biết rồi, lát nữa sẽ qua.” Cố Tuyết Trinh lên tiếng, trong đầu lập tức xuất hiện cô Tư của nhà họ Phong tên gọi Phong Thùy Nhung, là cô Tư của Phong Diệp Chương. Ông cụ Phong sinh được ba nam hai nữ, Phong Túc, ba của Phong Diệp Chương là lớn nhất, rồi đến hai người chú, tiếp theo là Phong Thùy Nhung và Phong Thùy Bích. Phong Thùy Nhung chỉ lớn hơn Phong Diệp Chương sáu tuổi, mấy năm trước đã gả vào
một gia đình quyền quý của Phong Thành, thỉnh thoảng mới trở về một chuyến, cô Tư có một cô con gái chừng năm, sáu tuổi. Nhưng trong trí nhớ của Cố Tuyết Trinh, hình như Cố Tuyết Trâm mới chỉ gặp mặt cô Tư này hai lần, nhưng đã có khúc mắc với nhau. Nguyên nhân hình như là con gái của Phong Thùy Nhung chạy đến bên này chơi, không biết làm hư thứ gì của Cố Tuyết Trâm, Cố Tuyết Trâm hết sức khó chịu, còn nổi giận với đứa nhỏ. Tất nhiên cô Tư kia cũng không phải lọai vừa.
Dù Cố Tuyết Trinh không biết tình hình sau đó, nhưng vừa nghĩ tới đó đã đủ biết đó là một nhân vật phiền toái.
Quả nhiên là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống nhưng mà cô không thể không đi, Cố Tuyết Trinh đau đầu day day ấn đường.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!