Bước chân của anh rất nhanh, trán toát mồ hôi vì lo lắng.
“Anh Diệp Chương.”
Bỗng nhiên phía trước có giọng nói truyền đến, là giọng của Lục Kim Yến.
Cô ta thấy Phong Diệp Chương đi qua đây nên cố ý đi theo, không ngờ nửa đường đã gặp anh.
Lục Kim Yến thấy Cố Tuyết Trinh được Phong Diệp Chương ôm vào lòng thì trái tim như bị kim đâm vậy, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay trắng nõn, ánh mắt xuất hiện tia điên cuồng.
Cố Tuyết Trâm, cô ta dựa đâu mà được anh Diệp Chương ôm như vậy?
Phong Diệp Chương lại không thèm nhìn
cô ta một cái.
Lục Kim Yến đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của hai người, ánh mắt thâm trầm đến mức gần như có thể nhỏ nước được.
Phong Diệp Chương không dừng chân, nhanh chóng chạy về biệt thự của bọn họ.
Vừa vào cửa, mấy người giúp việc bị khí thế quanh người anh dọa sợ tới mức lùi về phía sau.
“Mau gọi bác sĩ Bạch đến đây!”
Mấy người giúp việc sợ hãi, một người hoảng hốt vội vàng chạy ra ngoài.
Những người khác đều đưa mắt nhìn nhau.
Buổi sáng lúc đi vẫn còn tốt đẹp mà, mới được bao lâu đâu chứ.
Cậu chủ bế mợ chủ về.
Máu nhiều chuyện trong lòng mọi người
lại bùng lên nhưng đều ăn ý ngậm miệng lại. Bác sĩ Bạch đến rất nhanh.
Bình thường ông cũng thường xuyên xử lý tình huống phát sinh đột ngột cho Phong Diệp Chương, vì đã quen với việc này nên ông còn đến trước người giúp việc kia mấy phút.
Phong Diệp Chương đặt Cố Tuyết Trinh trên giường lớn trong phòng ngủ, vẻ mặt u ám ngồi bên cạnh cô.
“Cậu chủ!” Bác sĩ Bạch nhanh chóng được người giúp việc dẫn vào.
Đồ nghề đều có sẵn, hôm nay vừa kiểm tra cho con gái của Phong Thùy Nhung xong.
Phong Diệp Chương đầy lạnh lùng gật đầu: “Ông kiểm tra cô ấy đi.”
Bác sĩ Bạch đi đến bên giường kiểm tra thì thấy Cố Tuyết Trinh nằm ở đó, sắc mặt trắng
bệch vì đau đớn. “Bị thương ở đầu gối.” Phong Diệp Chương nhắc nhở một câu.
Hôm nay Cố Tuyết Trinh mặc váy trắng, phía trên còn có mấy cây kim.
Mặt bác sĩ Bạch không khỏi cứng đờ, ông ta làm bác sĩ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cách độc ác như vậy.
Phụ nữ tranh sủng ở trong cung thời cổ đại cũng dùng cách này không ít lần.
Không ngờ trong hiện thực còn có chuyện như vậy.
Bác sĩ Bạch hít sâu một hơi: “Miệng vết thương do loại kim này đâm rất khó phát hiện, tôi sẽ kiểm tra cho mợ trước.”
Ông ta vừa nói vừa lấy dụng cụ kiểm tra ra, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên đầu gối của Cố Tuyết Trinh.
Sau đó lại đè nhẹ xuống.
Cố Tuyết Trinh bị đau kêu lên.
Bác sĩ Bạch thở dài nói: “Có mấy cây kim đâm sâu nên bây giờ tôi sẽ lấy ra, mấy ngày này tạm thời đừng để mợ đi lại, tránh bị nhiễm trùng, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến gân cốt.”
Bác sĩ Bạch vừa nói vừa viết đơn thuốc cho Cố Tuyết Trinh, giao cho người giúp việc đi lấy, sau đó tiếp tục dặn dò: “Đợi mua thuốc rồi, ngày uống ba lần sau bữa ăn, uống thuốc đúng giờ, mấy ngày nay mợ phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Bác sĩ Bạch có thể ở lại trong đại nhà đình này lâu như vậy, bởi vì biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, dặn dò ổn thỏa xong ông mới chào tạm biệt Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương gật đầu, ra hiệu cho
người giúp việc bên cạnh nhanh chóng lấy nước ấm.
“Uống thuốc trước đã.”
Phong Diệp Chương đỡ Cố Tuyết Trinh lên, một tay đút viên thuốc cho cô, rồi cầm cốc cho cô uống nước.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày lại nuốt xuống.
Cô sợ nhất là uống thuốc đắng, nhưng hiện tại lại không thể không uống.
Phong Diệp Chương đã quen với dáng vẻ đầy sức sống của cô, giờ thấy cô ốm yếu thế này thì trong lòng không khỏi tức giận.
Sau khi Cố Tuyết Trinh ngủ rồi, Phong
Diệp Chương mặt đầy sát khí đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!