Thân thể càng lúc càng bay lên cao, cuối cùng Đàm Hi có thể dùng mắt để nhìn quang cảnh bên dưới,
thậm chí có thể nhìn thấy cả đại lục này.
Á, Phi, u, Bắc Mỹ, Nam Mỹ, Nam Cực, đại dương.
Không phải hình dạng của bất kỳ lục địa nào mà cô biết.
Đàm Hi thử khống chế độ cao, lợi dụng động tác ép2xuống của hai tay, dần dần hạ xuống.
Cô phát hiện ra mình hoàn toàn không cần dùng chân để đi, chỉ cần dùng suy nghĩ là bản thân đã tiến vào cung điện kia rồi.
Vừa đưa mắt nhìn, nơi này là… cung Thái Vi?
Tiếng đàn đứt quãng từ trong truyền ra, cũng không dễ nghe cho lắm.
Chỉ thấy một bóng dáng bé nhỏ ngồi sau giá5đàn, váy áo màu đỏ, tóc búi hai bên, mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, mới chỉ năm, sáu tuổi mà đã có dáng vẻ của một tiểu mỹ nhân rồi.
Giờ phút này, cô bé đang đánh huyền cầm một cách khó khăn.
Gian nan là vì mười đầu ngón tay trắng nõn của cô bé đã bị cứa đứt, máu chảy ra6ngoài, nhiễm đỏ cả dây đàn.
Nhưng cô bé lại không hề có ý định dừng đánh đàn, cánh môi mím chặt, giống như một con thiên nga trắng cao ngạo, cho dù bị bẻ gãy cánh thì vẫn cứ muốn nhảy múa.
Đàm Hi bảo cô bé đừng đàn nữa nhưng cô bé ấy vẫn như không nghe thấy.
Cô muốn đưa tay ra đẩy rơi5chiếc huyền cầm nhưng không ngờ bàn tay lại xuyên qua đàn một cách quỷ dị, lúc này Đàm Hi mới phát hiện ra rằng bản thân mình chỉ là một ảo ảnh không có thực thể.
Đúng lúc này, bên ngoài cung điện vang lên tiếng bước chân.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục trong cung màu xanh da trời, dáng vẻ ưu3nhã đi tới bên cạnh cô bé kia.
Đột nhiên, một tiếng “tưng” chói tai vang lên…
Bàn tay được chăm sóc cẩn thận của người phụ nữ đập mạnh xuống cây đàn, gương mặt xinh đẹp dần dần bị bao phủ bởi sự tức giận: “Luyện hai ngày mà ngay cả khúc nhạc đơn giản nhất cũng chẳng luyện được, sinh ngươi ra có ích lợi gì chứ? Quốc sư nói không sai, chính người đã cướp đi tính mạng của đệ đệ ngươi, trả nhi tử cho ta! Trả lại nhi tử cho ta!”
Cô bé kia bị người phụ nữ túm lấy hai vai lắc mạnh nhưng cô bé vẫn cứ cúi gằm mặt, không kêu đau một tiếng.
Đứng ở góc độ của Đàm Hi, vừa lúc có thể nhìn thấy đôi tay đang rũ bên người của cô bé ấy đang không ngừng run rẩy.
“Người đàn bà điên này! Dừng tay! Cô bé sắp bị bà lắc cho ngất rồi…” Đàm Hi gào lên nhưng người phụ nữ hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới điên loạn của mình.
Đột nhiên, cô bé kia ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười với Đàm Hi.
“Em… có thể thấy được chị sao?”
Cô bé không trả lời mà nói: “Nghi An, tên của ta.” Giây tiếp theo, cảnh tượng bị cắt ngang.
Đàm Hi không còn ở trong cung điện kia nữa mà đang ở trong một vườn hoa rộng lớn, trước mặt là hồ nước, bên trong có đầy sen đang nở hoa.
Một chiếc thuyền nhẹ nhàng lướt đi trong đầm sen, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yểu điệu nơi mui thuyền.
“Công chúa, đài sen này có thể ăn được thật ư?”
“Đương nhiên rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới