Kết thúc bản nhạc, Nghệ An đứng lên thi lễ với Nguyên Đế, từng hành động tự nhiên, hào phóng, đoan trang, ưu nhã.
“Đàn hay lắm, thưởng… ngàn lượng vàng, trăm khúc vải, ban cho ở tại điện Hiệt Phương, chọn ngày lành tháng tốt dọn ra2khỏi cung Thái Vi.”
Chuyện công chúa Nghệ An phục khởi đã thành kết cục đã định.
Trước khi đi, Nguyên Đế đột nhiên nhớ ra cái gì, “Người đâu, kéo Lý Hữu Tài ra ngoài chém.” “Thánh thượng tha mạng! Thánh thượng xin hãy tha mạng! Nô tài5biết tội…” Gã thái giám lập tức quỳ sụp xuống.
“Biết tội? Nói xem, người biết tội gì?” “Nô tài… Nô tài không nên bất kính với công chúa! Thật sự đáng chết, cầu xin thánh thượng khoan thứ.” Nói xong liền bắt đầu tự vả miệng.
Nguyên Đế6không hề thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn về phía Nghệ An: “Con nói đi, có muốn tha cho hắn hay không?” Nghệ An thản nhiên hành lễ: “Quyết định của phụ hoàng chính là quyết định của nhi thần.”
“Ha ha ha… nói đúng lắm! Kéo5xuống đi.”
Không một ai ngờ được rằng, công chúa Nghệ An yên lặng mười năm lại được lòng vua chỉ sau một đêm.
Cảnh tượng lại thay đổi một lần nữa, Đàm Hi thấy mình đang ở trong một yến hội náo nhiệt trong sân.
Nước khác tới chúc3mừng, Nguyên Để mở tiệc chiêu đãi.
Trong bữa tiệc, sứ thần nước Lê nhiều lần nhắc tới công chúa Nghệ An, thánh thượng lại ôm tâm tư muốn khoe nên ra lệnh cho thái giám gọi Nghệ An tới đánh đàn.
Hai năm được sống trong nhung lụa, thiếu nữ vốn đã xinh đẹp hơn người này lại càng không gì sánh được, dường như sự mạnh mẽ và giàu có của cả vương triều Đại Diệu đều tập trung hết trên thân người nàng, tôn quý phi phàm.
Váy đỏ quét đất, ngọc bội leng keng, thiếu nữ tuyệt mỹ yểu điệu đi tới trong cái nhìn nóng cháy của chư thần các nước.
Từng bước chân nhỏ nhẹ, tinh diệu vô song.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.” “Bình thân.
Sứ thần nước Lê đã nhiều lần khen ngợi Nghệ An, vậy để nàng đàn một khúc, coi như khoản đãi chư vị từ xa tới đây.”
sứ thần bước ra khỏi hàng, quỳ làm đại lễ: “Nếu như thế, xin đa tạ bệ hạ.”
Cung tì bày giá huyền cầm, Nghệ An thuận thế ngồi xuống.
Nguyên Đế khẽ gõ ly rượu, kết thúc ba tiếng, tiếng đàn nổi lên, rất nhanh, biến ảo thành kỵ binh mang theo lưỡi mác, cảnh tượng rộng lớn, mạnh mẽ trải rộng khiến cho cảm xúc của những người ngồi tại đây tăng vọt lên, nhiệt huyết sôi sục.
“Là “Khúc phá trận!” “Chiến ca vang, trống trận nổi lên, điểm binh ra trận.” “Mơ về tiếng kèn xông trận cũng chỉ thế này mà thôi đúng không?”
Đến tận khi tiếng đàn dừng lại rồi, đại đa số người vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Cho tới lúc này, danh tiếng của công chúa Nghệ An đã danh chấn thiên hạ, vang khắp sáu nước.
Đàm Hi là người ngoài cuộc nên nhìn rõ sắc mặt sứ thần các nước, loại tham lam và xâm lược biểu lộ trong mắt họ tuyệt đối không phải sự thưởng thức và ngưỡng mộ đơn thuần.
Cảnh tượng lại thay đổi một lần nữa.
Mùa đông năm thứ mười sáu Diệu Lịch nước Tề khởi binh công phá Dụ Quan, thẳng tiến vào kinh thành.
Nguyên Để bị thái giám bên người siết cổ chết trong lúc ngủ, hưởng thọ ba mươi tám tuổi.
Vương triều Đại Diệu đã từng trở nên phồn thịnh trong tay ông ta cũng hoàn toàn sụp đổ trong tay ông ta.
Trong cung loạn thành một đống, kẻ chết, người trốn.
Đàm Hi bị mấy tiểu cung nữ hoảng loạn chạy trốn xuyên qua thân thể nhưng chẳng cảm thấy gì.
Cô bắt đầu khống chế thân thể bay lên trên cao, muốn tìm kiếm thân ảnh màu đỏ kia.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới