Trái tim nhỏ run lên, sao lại là vị tổ tông này?
Chân trước vừa mới nhìn thấy “thằng em” của người ta, sau lưng người ta đã tìm ngay tới cửa.
Mẹ kiếp! Còn nhanh hơn gió.
Tâm tư cô nàng Đàm đảo nhanh, người này nhìn lịch sự như thế, chắc sẽ không tới đòi cô bồi thường thiệt hại tinh thần đấy chứ?
“Chuyện kia…”
“Là cô.”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Không phải tôi!” Giọng cao vút, Đàm Hi lập tức xoay người định chạy.
“Đứng lại.” Vừa lạnh vừa nghiêm.
Da đầu Đàm Hi tê dại, người này là chim cánh cụt à? Trời sinh nên sống ở Nam Cực, về đây làm cái gì chứ?
Quan trọng nhất là hai chân cô đã mềm như sợi bún rồi, hoàn toàn không động được.
Phiền toái đã tới cửa, muốn chạy cũng không xong!
Một khi đã như thế thì tốt nhất nên đánh đòn phủ đầu.
Cô nàng Đàm hít sâu, xoay người, ngoái đầu nhìn lại, môi hồng nhếch lên: “Úi, là người anh em đấy à, tới đúng lúc lắm, chúng ta thương lượng một chút chuyện bồi thường cái nào!”
“Bồi thường?”
Đàm Hi tỏ vẻ đứng đắn: “Tôi là một cô gái chưa chồng lại bị bắt nhìn “thằng em” của anh, thể xác và tinh thần đều bị thương, gặp phải thương tổn nghiêm trọng.”
Đồng tử người đàn ông hơi co lại.
Thấy đối phương không lên tiếng, cô nàng khinh thiện sợ ác nào đó lại càng hăng hái thêm.
“Ở nơi công cộng mà tùy tiện khoe chim, anh có biết hành vi đó sẽ tạo ra thương tổn lớn như thế nào cho các mầm non của Tổ quốc không hả? Ví dụ như là tôi đây.
Cũng may, năng lực thừa nhận của bà đây không tệ, không bị việc anh thả chim lung tung dọa cho sợ bò ra.”
Đàm Hi bày ra vẻ mặt tủi thân kiểu “anh làm tổn thương tôi nhưng tôi chịu đựng không nói” cực kỳ hợp lý hợp tình.
Người đàn ông không nói gì.
Vẫy tay ra vẻ thoải mái: “Bỏ đi, đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân, ai bảo bản cô nương đây lòng dạ từ bi, tha thứ cho anh đấy.
OK, sự tình đã giải quyết hoàn mỹ rồi, cửa lớn ở đây, đi thong thả, không tiễn.”
Khom lưng, làm tư thế mời.
Mẹ kiếp! Cút đi mau lên…
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, ánh mắt cao thâm khó dò.
“Đàm, Hi.”
Châu rơi trêи bàn ngọc, chuông vang đánh nhạc.
Không ngờ tên của mình được một người đàn ông xa lạ gọi lại… dễ nghe chết đi được!
Ánh mắt hơi đảo, không thể không thừa nhận anh chàng này là cực phẩm.
Vai rộng, ʍôиɠ hẹp, tam giác ngược hoàn mỹ, mặt mày tuấn tú, hình dáng góc mặt cực kỳ thâm thúy.
Đương nhiên, mấy cái đó cũng chưa phải quan trọng nhất.
Bên dưới đủ ổn, mũi cao thẳng, hơn nữa hai chân rất dài, nhìn qua bề ngoài để phán định bản chất thì người này có thể lực tuyệt hảo!
Nhớ lại việc lóa mắt người nhìn kia, ừ, cũng có vốn liếng, thảo nào kiêu ngạo thế.
“Thu lại ánh mắt đầy ɖâʍ tà đó của cô ngay.” Lạnh đến tận xương.
“Hứ, ai cần anh lo.” Kiệt ngạo khó thuần.
Sao cô cứ cảm thấy người này có vẻ quen quen nhỉ?
Hơn nữa, hình như giọng nói kia cũng từng nghe thấy ở đâu rồi…
Đúng lúc đang cố suy nghĩ, một tiếng quát lạnh lùng vang lên:
“Đàm Hi! Tôi cảnh cáo cô…”
Không xong! Gà Giò tới rồi.
“A Chinh?” Bàng Thiệu Huân giữ nguyên tư thế đẩy cửa, một cái tay khác đang cầm bệnh án, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Đàm Hi né sang bên cạnh, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
A Chinh?
Hai người này quen nhau từ trước à?
Khoan đã! A… A Chinh?
Một tia sét bổ thẳng xuống đầu, môi Đàm Hi run rẩy.
Không phải chứ?
Hình như cậu ruột của Tần Thiên Lâm tên là Chinh gì đó… Không máu chó tới mức ấy chứ?
Lục Chinh gật đầu coi như đáp lại.
“Sao cậu lại tới đây?” Bàng Thiệu Huân khép bệnh án lại với vẻ tùy ý nhưng ánh mắt lại đặt trêи người cô nàng nào đó, âm thầm suy nghĩ.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới