“Dương Tự thích Long Tỉnh, Hoa Tử lại thích Bích Loa Xuân, chẹp chẹp… thật khó xử.
Không biết cô Đàm có chủ ý gì không?”
Rắp tâm gây khó dễ.
Chu Dịch suy nghĩ, anh Ba lại dám đưa người đến trước mặt mấy người họ, xem ra cô gái này cũng có chút bản lĩnh, đặc biệt là về phương diện đó…
Học sinh nữ thời hiện đại thật là ghê gớm mà!
“Được thôi.” Nhếch môi mỉm cười, giống như vầng trăng sáng trong đã đẩy hết sương mù ra, tao nhã trong sáng rực rỡ.
Bốn người nhất tề nhìn cô.
“Vậy thì gọi cả hai loại luôn đi.”
Khóe miệng Chu Dịch co giật.
Ý cười trêи môi Dương Tự đột nhiên cứng lại.
Tống Bạch cười he một tiếng, rõ ràng đã quen với việc Đàm Hi ra bài không theo lẽ thường.
Tưởng Hoa lại đỡ gọng kính, đáy mắt lướt qua tinh quang.
“Còn ai thích loại trà nào nữa, cứ nói hết ra đi?” Khua tay, hào khí ngất trời.
“Nhưng giá tiền… không thấp đâu đấy.” Chu Dịch lên tiếng nhắc nhở, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đàm Hi.
“Ờ.”
Sau đó không có sau đó nữa.
Chu Dịch: “…”
Cuối cùng, Tống Bạch quyết định gọi Long Tỉnh Tây Hồ, kêu phục vụ mang đồ lên.
Chưa đầy hai phút sau, bánh kem các màu đã được bưng lên.
Cánh mũi Đàm Hi khẽ động, thơm thật đấy.
“Uầy, anh Ba tiết kiệm tiền cho ai đây?” Dương Tự gắp một miếng tôm lăn viên cho vào miệng.
Tưởng Hoa gật đầu: “Cậu Ba nhà chúng ta thương người ta ấy mà.”
Chu Dịch càng sợ thiên hạ không loạn hơn: “Cô Đàm, tấm lòng chân thành của anh Ba không ai sánh được nữa rồi.”
Sắc mặt Đàm Hi đen lại, có còn để cho người ta ăn cơm nữa không đây?
Tống Bạch thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng trước khi tiểu tổ tông ném đũa, “Ăn cơm thì ăn cơm đi, còn chém cái gì nữa?”
Lúc này, mọi người mới dừng lại.
Đàm Hi ăn nhanh no, sau khi rời bàn ăn liền ra ghế sô pha ngồi, đặt ʍôиɠ vào đệm bông mềm mại, thích thú duỗi người một cái, rồi ngáp mấy cái liền.
Cô buồn ngủ quá…
Tống Bạch sờ mũi, sớm biết thế này đã hẹn cô muộn hơn chút rồi.
Thế nhưng, cô vẫn đến mà, chứng tỏ anh ta vẫn còn quan trọng hơn cả giấc ngủ của cô, he he…
Nếu Tống Thanh biết suy nghĩ của anh ta bây giờ, có lẽ sẽ búng vào trán anh ta mà mắng chửi một câu: Không có tiền đồ!
Chỉ chớp mắt, ý cười còn chưa kịp che giấu, đã đối diện với ba ánh mắt thâm sâu ý vị.
“Tiểu Bạch, có chuyện gì thế?”
“Này cậu Ba, mùa xuân tới rồi hả?”
“Anh, phát triển được mấy lũy rồi?”
Cậu Ba Tống ném ra một cái lườm, “Nói linh tinh cái gì đấy? Tôi và cô ấy là anh em đấy!” Kèm theo động tác vỗ ngực, dựng ngón cái.
“Xì…”
“Gạt mấy người làm gì chứ?” Buồn bực lên tiếng, “Cô ấy thích người khác rồi.”
Hơn nữa, người đó còn là người anh ta không dám chọc vào.
“Anh Ba, anh không gạt tụi này đấy chứ?”
Còn có người phụ nữ mà cậu Ba Tống không nắm bắt được hay sao? Vẻ mặt Dương Tự kinh ngạc.
Tống Bạch kể lại qua loa đại khái chuyện hai người quen nhau thế nào, đương nhiên là giấu đi những chuyện không nên nói, chỉ mấy câu ngắn gọn đã hết chuyện.
“Khụ khụ… cho nên cậu muốn hạ thuốc người ta?”
“Triệu Bân tự tung tự tác, không liên quan đến tôi!”
“Nếu cậu không ngầm ám chỉ cho hắn thì hắn có làm như vậy không?”
Tống Bạch: “…”
Đàm Hi không ngờ, cô lại ngủ quên luôn trêи ghế sô pha, khi Tống Bạch gọi cô dậy, rõ ràng còn đang trong trạng thái mơ hồ.
“Gì thế?”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi giải trí.”
Bốn nam một nữ, ai nấy đều đứng đắn nghiêm chỉnh, lúc ra khỏi cửa còn bị đầy người quay đầu nhìn.
Đàm Hi ngồi xe Tống Bạch, Chu Dịch chở Dương Tự, Tưởng Hoa lái chiếc Buick màu đen khiêm tốn, ba chiếc xe trước sau rời khỏi Đồng Hòa Lâu.
“Vẫn còn buồn ngủ à?” Tống Bạch liếc nhìn cô.
Đàm Hi hạ cửa sổ xe xuống, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo: “Cũng tạm.”
Trong chiếc xe đằng sau kia.
“Tôi nói này, cậu có thể đặ cây gậy đánh bóng kia xuống được không hả? Cứ cầm nó sờ mó mãi làm gì thế?”Chu Dịch liếc nhìn sang ghế lái phụ.
Mẹ kiếp, suýt nữa thì đâm vào mặt hắn.
“Cậu thì hiểu cái qué gì!” Boy mặt trời thô bạo, vô cùng thuận miệng, “Tôi đang giao lưu tình cảm với nó.”
Chu Dịch: “…”
“He, cậu còn không tin, lát nữa hai chúng ta làm vài ván cậu sẽ biết sự lợi hại của bảo bối mới của tôi ngay thôi!”
“Đừng để ý đến bảo bối mới của cậu nữa, nói về cô gái kia kìa.”
“Cô ta à…”
“Ờ, nghe giọng điệu cậu có vẻ có chút ý vị sâu xa à?”
Dương Tự cẩn thận đặt cây gậy đánh bóng ra ghế ngồi phía sau, xoay người lại, “Tôi thấy trạng thái của anh Ba có vẻ không đúng lắm.”
Chu Dịch truy hỏi: “Không đúng thế nào?”
“Cô gái đó vừa nhìn đã biết không phải là hình mẫu anh Ba thích! Ngực lép, eo nhỏ, vai gầy, lãnh cảm, có điểm nào phù hợp với thẩm mỹ của anh ấy đâu?”
Chu Dịch gật đầu, thể hiện sự tán đồng.
Tống Bạch thích loại ngực bự ʍôиɠ cong, nóng bỏng cuồng nhiệt như lửa.
“Có đúng là anh em không vậy?”
Dương Tự xua hai tay, “Ai mà biết được? Nhưng, cô gái này ngông lắm đấy.”
“Đúng rồi, ai trả tiền cơm cho chúng ta?”
“Cô ta.”
“Anh Ba chịu cơ à?”
“Người ta trả từ lâu rồi, tôi đoán có lẽ là lúc đi WC.”
“Phụ nữ hiểu chuyện đấy! Bữa hôm nay của chúng ta chắc cũng mấy nghìn đúng không?”
“Ừ.”
Xe dừng lại trước cửa một câu lạc bộ, Car Club (Câu lạc bộ đua xe).
Đàm Hi tháo dây an toàn, xuống xe.
Tống Bạch còn muốn giả bộ lịch thiệp mở cửa cho cô.
Đàm Hi liếc nhìn, “Lắm chuyện.”
Tống Bạch: “…”
Chu Dịch và Dương Tự vội vã đi theo phía sau, xe của Tưởng Hoa hồi lâu không thấy bóng dáng đâu.
“Quan mới nhậm chức thường hăng hái, có lẽ lại bị đám người kia quấn lấy rồi.”
“Chúng ta vào trước đi.”
Tống Bạch đưa mấy người vào trong, quen thuộc thành thạo.
Rất rõ ràng, người này đã là khách quen ở đây.
Đàm Hi không nói gì, nhưng trong mắt lại đảo đảo dịch chuyển.
Mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa, cô còn chưa nghĩ gì, chỉ là một câu lạc bộ thôi mà.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới