Đàm Hi dùng tay xoa ʍôиɠ nhỏ vì cô vừa bị quăng ngã vào ghế phụ lái.
“Mẹ! Ném em gái nhà anh ấy!”
Duỗi tay, bóp chặt lấy đường cong thon gọn của chiếc cằm thiếu nữ, Lục Chinh ghé sát lại, cười lạnh lẽo.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng có chửi tục ở trước mặt tôi.
Hửm?”
Cười, cười rồi?
Người ta thường nói mỹ nhân cười sẽ nghiêng nước nghiêng thành, thì ra đàn ông cười cũng có kém gì đâu!
Gương mặt cứng nhắc nhờ có nụ cười trêи khóe môi mà trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, chỉ là mắt thì vẫn lạnh như thế.
Không biết đôi mắt này mà nhiễm ɖu͙ƈ vọng vào thì sẽ hút hồn thế nào nữa nhỉ?
Đàm Hi nhếch môi, mắt đong đưa quyến rũ.
“Này, anh có người yêu chưa thế?”
Người đàn ông khựng lại, đôi đồng tử đen láy đột nhiên trở nên sâu thẳm: “Cô muốn nói gì hả?”
“Anh quả thực chẳng biết phong tình là gì, cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, cho dù có thì cũng sẽ bị anh dọa chạy mất, đúng không?”
Ai mà thích mỗi ngày phải đối mặt với cải bản mặt tú lơ khơ này chứ?
“…”
“Sao không nói gì? Ý là như nào đây? Chẳng lẽ… tôi đoán đúng rồi à?”
Thiếu nữ cười đến mức mi mắt đều cong lên, hơi thở gần sát làm cho người đàn ông phải ngửa lại về sau một chút để kéo giãn khoảng cách.
Cũng chẳng thèm quan tâm cằm mình vẫn nằm trong tay đối phương, Đàm Hi càng lúc càng ghé lại gần.
Chóp mũi đối xứng, bốn mắt nhìn nhau.
Hương thơm ngọt ngào mát lạnh từ thiếu nữ ập tới trước mặt giống như tơ nhện kết võng, bao vây chặt chẽ.
Mềm mại, cứng rắn, lại có vẻ dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.
Lục Chinh ngơ ngẩn trong giây lát.
Hơi thở của thanh xuân, thân thể trẻ trung trong tư thế mời mọc, dụ dỗ anh…
“Nếu không có người yêu, vậy… giải quyết nhu cầu sinh lý như thế nào nhỉ?”
Mí mắt giật giật.
“Tự mình ra tay à? Hay là… dùng búp bê tình ɖu͙ƈ?” Mắt chớp chớp, cực kỳ vô tội và ngây thơ.
Giật mình một cái, trong đáy mắt người đàn ông chỉ còn lại sự tỉnh táo.
“Cút đi!”
Đàm Hi không kịp đề phòng, cái cằm đau xót, trong nháy mắt cả thân thể bật ngửa ra phía sau.
Đầu đập lên cửa kính xe một tiếng nặng nề.
Cô không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế bị đẩy, ánh mắt sững sờ, giật mình.
Lục Chinh cũng sửng sốt.
Anh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sức lớn hơn người bình thường rất nhiều, vừa rồi trong tình thế cấp bách nên cũng quên luôn việc khống chế lực tay.
“Cô sao rồi?”
“…”
“Đàm Hi?!”
“…”
“Ngồi thẳng lên.”
“…”
“Có bị thương không hả?”
“…”
Lúc này lại đổi thành anh hỏi, cô im lặng.
Hai vai đổi cho nhau.
Đàm Hi dù chết cũng không chịu mở miệng.
Cô thật sự đau, gáy cũng đã sưng lên một cục rồi.
Có điều, trong nháy mắt khi bị đẩy ra, cô thấy trêи mặt người đàn ông kia là vẻ thẹn quá thành giận nên lập tức chẳng còn thấy đau gì nữa.
Còn gì thú vị hơn việc thấy một khuôn mặt tú lơ khơ thay đổi sắc mặt chứ?
Nghĩ tới cảnh đẹp nguy nga khi núi băng hùng vĩ ầm ầm sụp đổ, lòng Đàm Hi lập tức ngứa như bị mèo cào.
Nhưng mà vẫn có những lúc phải ra vẻ mới được.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới