“Đệch! Cái qué gì đấy…”
Óe!
Đàm Hi ngây ngốc luôn rồi.
“Sao không mắng tiếp đi? Hửm?” Người đàn ông cười nhạt, khuôn mặt anh tuấn như phủ thêm thép tắm dưới ánh trăng càng lạnh lẽo kiêu ngạo, giống như…
“Cậu…” Trong lòng cô rất thích, người cô nhớ nhung suốt nửa tháng nay xuất hiện trước mặt cô cứ như từ trêи trời rơi xuống, nếu không phải là gương mặt lạnh lùng này quá mức đáng sợ thì Đàm Hi đã nhào luôn vào trong lòng anh, sau đó chà xát cọ cọ…
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc nhào vào trong lòng, tư vị ương ngạnh ngước cố lên nhìn anh quả thực không dễ chịu chút nào, đặc biệt là người này còn đang trưng ra bộ mặt lãnh đạm…
“Sao anh lại đến đây?” Cẩn thận dè dặt hỏi.
“Không đến đây thì sao được chứng kiến em đánh người thô bạo? Lăng nhăng hết người này đến người khác?” Đôi môi mỏng hé mở rồi lại khép lại thốt ra từng chữ lạnh lùng.
Đàm Hi vốn dĩ còn muốn giải thích, nghe vậy liền nổi giận, nhe răng nanh lên, “Em lăng nhăng hết người này đến người khác thế nào? Là do cái tên đó kỳ quái, đầu óc có vấn đề chứ! Em bị cái tên chó điên đó ngang nhiên chặn đường, anh không những không an ủi em mà còn trách em dẫn dụ chó điên đến đây à? Lục Chinh, anh là đồ khốn nạn không có lương tâm!”
Một khi đã phát tác, cô cứ tưởng rằng anh sẽ nổi giận, nhưng không ngờ sắc mặt người đàn ông lại hòa hoãn hơn đôi chút: “Chó điên?”
“Vừa đến đã cắn người, không phải chó điên thì là cái gì?”
“Rất tốt.”
Cái gì?
“Lần sau em tránh xa chó điên ra.”
Đàm Hi ngẩn người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào anh.
Lục Chinh giơ nắm tay lên khẽ ho, không tự chủ tránh ra.
“Khụ khụ… dám hỏi, anh đang ghen đúng không?”
Ánh mắt trầm lặng.
Cô nàng nào đó đứng ưỡn ngực, cằm hơi nhếch lên, “Đây chính là tiềm lực thị trường của bà đây! Anh đã nhìn thấy chưa hả?”
“Anh chỉ nhìn thấy một con gà trống nhỏ đắc ý thôi.”
“Con gà trống? WTF?”
“Lại nói tục, trừ một trăm.”
“Đệch! Lần trước anh đã trừ một nửa rồi!”
“Trừ tiếp một trăm.”
“Đ.…”
Lời còn chưa nói hết ra, đã bị một tiếng “hửm” của người đàn ông dọa cho khϊế͙p͙ sợ, nuốt gọn vào trong.
“Đánh nhau, về muộn, nói tục.” Lục Chinh tiến lên một bước, khẽ ngửi trước mặt cô, sắc mặt đột nhiên âm trầm, “Còn uống rượu nữa cơ à? Xem ra, sinh hoạt phí tháng sau em định không cần luôn đúng không?”
“Em không uống rượu!”
“Thế sao trêи người em lại có mùi rượu?”
“Là người khác uống.”
“Ai?”
“Một đám người!”
“Là nam hay nữ?”
“Đều có hết.”
“Hừ, lần này nói em lăng nhăng không sai đấy chứ?”
“Lục Chinh, anh là đồ khốn nạn!” Đàm Hi tức đến giậm chân, “Đó là em đi xã giao thông thường! Xã giao bình thường đó! Anh có hiểu không hả?”
“Không hiểu.”
Đàm Hi: “…”
“Nửa đêm em không ở trong ký túc xá, còn ra ngoài làm gì?”
“Em đi vì việc của trường!” Cô gái tức đến phồng mang trợn má.
“Trường học bắt em nửa đêm không về à?”
“Em đâu có nửa đêm không về… thôi xong rồi!”
Đàm Hi nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu lên cười khổ, âm thầm chửi rủa người đàn ông đối diện bằng ánh mắt, “Lần này đúng là nửa đêm không về thật rồi…”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Khách sạn.”
“… Anh là đồ lưu manh!” Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào mơ hồ.
He he, lại muốn hạ gục lão già kia!
Trèo lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn, Đàm Hi liếc nhìn anh, “Anh lái xe đến đây à?”
“Nếu không thì sao?”
“Anh không thể nói chuyện tử tế được à?”
“Ông đây không trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn.”
Đàm Hi: “…”
Đi xe mười phút, Lục Chinh đỗ xe rồi đến quầy lễ tân làm thủ tục, cầm thẻ phòng, kéo Đàm Hi đang tức giận đùng đùng đi vào thang máy.
Đinh!
Cửa phòng mở ra, Đàm Hi giơ tay ra ấn công tắc đèn ở trêи vách tường.
Tạch!
Căn phòng sáng bừng lên.
Người đàn ông giơ chân đá cửa đóng cửa phòng lại, Đàm Hi bị anh ấn vào sau cửa, mặt đối mặt, ngực đối ngực, khí nóng phả ra.
Bốn mắt nhìn nhau, tầng tầng lớp lớp ái muội nảy nở.
“Hình như đầy đặn lên không ít thì phải?” Giọng điệu trêu đùa, đuôi mắt cong lên.
Đàm Hi cắn môi, mắng một câu “hạ lưu”, đổi lại là một trận cười nhẹ của người đàn ông.
“Đồ nhóc con vong ân phụ nghĩa!”
“Xì…” Cô gái nghẹn đến đỏ cả mặt, “Đừng có sờ lung tung! Ài… sao lại bóp em? Không đau à…”
“Vất vả cấy cày, mồ hôi như mưa, còn không cho anh được nghiệm thu thành quả nữa à?”
Bốp!
“Cút!”
Người đàn ông không lùi lại mà còn tiến lên, bờ môi mỏng hơi lạnh ngậm lấy đôi môi anh đào nõn nà, gắn chặt lấy nhau, nỗi tương tư nửa tháng trời dường như bộc phát ra trong nụ hôn này.
“Ư…” Đàm Hi nhìn dáng vẻ gấp gáp không thể chờ đợi được của anh liền thấy buồn cười.
Một cái tát nhẹ vỗ vào ʍôиɠ cô, “Tập trung vào.”
“Khà khà… anh thật tức cười!”
Lục Chinh nhân cơ hội cô mở miệng thầm thì, không tốn chút sức nào cạy miệng cô ra, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng, nhưng không hề nếm được mùi rượu…
Hôn xong, Lục Chinh buông cô ra, Đàm Hi thở hổn hển, gò má đã ửng đỏ lên, con ngươi đen láy như vừa được nước rửa qua, ánh mắt người đàn ông phút chốc trở nên tối tăm.
“Anh đi đường xa đến đây chỉ là vì thế này thôi à?” Cô nghiêng mắt nhìn cô, như cười như không.
“Ừ.” Nghĩ lại, bổ sung thêm một câu: “Là để ngủ với em.”
“Phì! Đã từng này tuổi rồi mà anh còn mặt dày thế sao?”
“Có lớn tuổi hơn nữa cũng vẫn có thể khiến em phải xin tha.”
“Em sợ anh kiệt sức mà chết.”
“Trước lúc đó, anh chắc chắn khiến em phải chết ở trêи giường.”
“Đồ quỷ háo sắc! A!”
Lục Chinh bế cô lên, “Nếu không làm gì đó, thì thật có lỗi với câu mắng của em!”
“Em sai rồi!” Chớp mắt, cái miệng nhỏ xinh chép chép, vô cùng đáng thương.
“Giả bộ ít thôi.”
Đàm Hi lườm anh, “Đây gọi là tình thú!”
“Đừng nôn nóng, lên giường rồi anh sẽ nói cho em biết cái gì là – tình – thú!”
“Anh… ưm…”
Bốn mươi phút sau.
Đàm Hi nằm bò trêи giường như chó chết, hai chân dang ra, chân tay vô lực.
Người nào đó vừa được đã cơn thèm đang dựa vào đầu giường, bàn tay đặt trêи tấm lưng trần của người con gái, tay còn lại đang kẹp điếu thuốc, hút từng hơi một.
“Uống…” Đàm Hi mở miệng nói, mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc.
“Uống nước à?”
Cô gật đầu.
Người đàn ông xuống giường, lấy chai nước suối từ trong tủ lạnh ra, mở nắp, đưa cho cô.
“Này.”
Đàn ông sau khi được thỏa mãn thường cực kỳ dịu dàng, anh dìu cô dậy, sau đó đặt lưng cô dựa vào lồng ngực mình, “Há miệng ra.”
Đàm Hi ngoan ngoãn nghe lời.
Uống hết nửa chai nước, cô lắc đầu, Lục Chinh thu chai nước lại, tiện tay đặt trêи chiếc tủ đầu giường.
Lại nghỉ ngơi thêm mười lăm phút nữa, Đàm Hi mới cảm thấy mình như sống lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới