“Tôi ký!”
Một giây u tịch chết chóc, sau đó…
“Sầm Uất Nhiên, mày là cái thá gì?” Sầm Đóa Nhi giống như con mèo bị người ta giẫm vào đuôi, bỗng nhiên dựng lông lên: “Mày dựa vào cái gì mà đòi ký? Mày mà cũng có tư cách ký à?”
“Dựa vào việc trong người tao có dòng máu của Sầm Chấn Đông đang chảy! Tao là con gái của ông ấy!”
“Con đĩ! Mặt dày nhận họ hàng à, mày chẳng qua chỉ thèm khát di sản thôi mà? Tao chưa thấy có ai mặt dày như mày!”
Sầm Uất Nhiên hít sâu một hơi, nắm đấm tay dần siết chặt lại: “Chưa từng thấy, là do mày hiểu biết hạn hẹp thôi.
Còn người thèm khát di sản, tao thấy là mày mới đúng đấy!”
“Mày…”
Không cho cô ta có cơ hội nói tiếp, ánh mắt Sầm Uất Nhiên giận dữ, từng bước áp sát: “Cha già còn bệnh nằm trêи giường, thân là con gái, chẳng lẽ mày không nên thường xuyên đến thăm, hỏi han động viên sao? Thế mày có đến không? Không những không đến, mày còn khiêu khích chọc giận, chỉ sợ thiên hạ không loạn, thậm chí còn muốn ép chết ba!”
“Đó là người ba đã yêu thương mày suốt bao năm nay đấy! Sầm Đóa Nhi! Lương tâm mày bị chó gặm mất rồi đúng không?”
“Tao không có…” Sầm Đóa Nhi bị khí thế đột nhiên bộc phát của cô chế trụ, thân hình lảo đảo, nhất thời yên lặng.
Trong lòng lúc này có bao nhiêu chột dạ, chỉ có mình cô ta biết.
“Bác sĩ, chúng tôi muốn làm phẫu thuật.”
“Không được!”
“Mày câm mồm lại cho tao!”
Sầm Đóa Nhi phản ứng lại, “Tao mới là con gái của ba, mày chỉ là đồ con hoang!”
Cười lạnh một tiếng: “Thân phận của tao không cần được mày công nhận, sự thực chính là sự thực, huyết mạch người thân không phải là chuyện chỉ cái mồm mày định đoạt tùy ý được! Là con gái trưởng, tao có tư cách quyết định, còn mày, ngậm mồm lại cho tao!”
Cô cấp tốc ký tên mình vào, rồi đưa cho bác sĩ, khom lưng: “Xin nhờ bác sĩ!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Cảm ơn.”
Sầm Đóa Nhi còn muốn giơ tay ra cướp, nhưng Sầm Uất Nhiên đã giáng cho cô ta một cái bạt tai.
Bốp!
Rõ nét, vang dội.
Giang Dự ngẩn người, nhìn bóng lưng cô độc mà ngoan cường của cô, không biết là đang vui mừng hay đau xót cô.
Sầm Đóa Nhi bị đánh lệch mặt, vẫn giữ nguyên động tác kia, ngẩn người ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Hồi lâu sau, mới bưng mặt, xoay người lại, đáy mắt đã trào lên sự ác độc và hận thù khắc cốt ghi xương.
“Mày dựa vào cái gì mà đòi đánh tao?” Từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
“Tao đã cảnh cáo mày rồi.” Sầm Uất Nhiên giữ nguyên khuôn mặt trắng bệch, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, giống như hai quả cầu sáng choang đặt trêи khuôn mặt, quỷ dị lại kinh người.
Sầm Đóa Nhi gào thét chói tai, hai chân mềm nhũn.
Bốp.
Lại là một cái bạt tai, Sầm Uất Nhiên đứng yên tại chỗ như bức tượng gỗ, mặt không cảm xúc khiến người ta cảm thấy rụt rè, đáy mắt không một gợn sóng, giống như linh hồn bị rút mất chỉ còn trống rỗng.
Đánh người, chẳng qua chỉ là chỉ lệnh máy móc.
“Câm mồm.”
Sầm Đóa Nhi không dám hét nữa, giơ tay vào trong túi, nắm lấy bản di chúc đã chuẩn bị trước, vừa hoảng loạn, vừa kiêng kỵ, còn có cả cảm giác căm hận đến tận xương tủy.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Sầm Uất Nhiên đã chết đi chết lại hàng trăm nghìn lần rồi.
Tất cả đều không quan trọng, cô nhìn chằm chằm vào ngọn đèn báo hiệu màu đỏ trêи phòng phẫu thuật, mắt không chớp, coi như không thấy ánh mắt như muốn giết người của Sầm Đóa Nhi.
Chỉ cần có cơ hội, cho dù chỉ là năm phần trăm nhỏ nhoi, cô cũng muốn cược một ván!
Mười phút sau.
Sầm Vân Nhi dìu Tần Dung đến muộn.
Hai mẹ con mắt đỏ hoe, đã biết tình hình trước mắt, đối mặt với sống chết, sự tồn tại của Sầm Uất Nhiên dường như cũng chẳng là gì.
Ít ra thì, lúc này đây, thứ đang liên kết họ lại với nhau là cùng một người.
Đôi mắt Sầm Đóa Nhi lóe lên, dựa tường định lén rời đi.
“Đứng lại.” Tần Dung lạnh giọng quát.
“Mẹ.”
Bốp.
Cái bạt tai khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, bao gồm cả bản thân Sầm Đóa Nhi cũng ngẩn đi.
“Mày đừng gọi tao là mẹ! Tao không có thứ con gái ác độc như mày!” Vừa nói vừa lau nước mắt, tay run run, môi mấp máy, sự ưu nhã của phu nhân gia đình hào môn đã tiêu tán đi hết, hàng tóc mai còn mơ hồ điểm bạc.
“Mẹ…” Sầm Đóa Nhi ấm ức đỏ mắt, cô ta liên tiếp phải chịu ba cái tát, hai má đã sưng đỏ cả lên.
Tần Dung quay đầu đi không nhìn cô ta, cơ thể run rẩy không lời nào có thể nói hết được sự ẩn nhẫn và thất vọng của bà ta lúc này.
“Chị…”
Sầm Vân Nhi lắc đầu, “Sao em có thể khóa nhốt mẹ ở nhà một mình? Nếu như ba… thì em sẽ khiến mẹ hối hận cả đời!”
“Em chỉ muốn ba ký tên thôi, lấy lại thứ đáng ra phải thuộc về chúng ta, em làm vậy là sai sao?”
Mặt Sầm Đóa Nhi đẫm lệ.
Người khác bao vây tấn công, cô ta không quan tâm, nhưng tại sao ngay cả người mẹ xưa nay vẫn luôn ủng hộ cô ta cũng nhảy ra chỉ trích cô ta?
“Đóa Nhi, em đừng hồ đồ nữa!” Sầm Vân Nhi nước mắt giàn dụa, “Từ đầu đến cuối ba vẫn là ba của chúng ta, cho dù vì chuyện di chúc mà náo loạn lên thì cuối cùng ba vẫn có công ơn sinh thành, dưỡng ɖu͙ƈ em, làm người không được phép quá tuyệt tình.”
“Chị, từ nhỏ ba đã thương chị, cho nên chị mới nói được ra những lời như gãi ngứa như thế.
Còn em thì sao? Từ nhỏ tới lớn, em muốn gì cũng phải tự mình đi tranh cướp với người khác, thực sự em đã chịu đựng quá đủ rồi!”
“Đóa Nhi…”
“Đừng nói những đạo lý đó với em.” Cô ta giơ tay lau nước mắt, “Em chỉ biết, quyền cổ đông của Sầm Thị không thể rơi vào tay một đứa con hoang được!”
“Các cô ầm ĩ cái gì? Đây là bệnh viện!” Y tá vội vã chạy đến, nghiêm giọng trách mắng, “Bệnh nhân còn chưa rõ sống chết, các người vẫn còn có tâm tình ở đây cãi nhau nữa sao?”
Bỗng nhiên yên lặng lại.
Khoảng thời gian chờ đợi sau đó, ngoài Tần Dung và Sầm Vân Nhi thỉnh thoảng sụt sùi khóc nấc lên thì không còn ai nói gì nữa.
Sự im lặng bao trùm khiến cả không khí cũng như thể ngưng tụ lại.
Cuối cùng, đèn đỏ tắt đi, cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới