Chu Dịch chống người ngồi dậy, quần áo ướt nhẹp, cả người rã rời.
Hẵn lắc đầu, lại dùng nước lạnh lau mặt, lúc này mới chặn được cơn say bốc lên: “A, con mèo hoang nhỏ này…”
Hàn Sóc trở lại phòng thì phát hiện bàn mạt chược đã bị thu hồi rồi, trêи chiếc bàn tròn bày đầy đồ ăn, chay mặn, ngọt cay.
Tống Bạch ngồi bên tay phải Đàm Hi.
Bên trái không có ai, Hàn Sóc liền ngồi xuống chỗ đó.
“Cậu bị táo bón đấy à?” Đàm Hi khẽ hỏi.
“Cút!”
“Sao mặt lại đỏ thế?”
“Ở đây thiếu ôxy.”
“Môi hình như cũng sưng lên kìa…”
“Không cẩn thận cắn vào.”
“Không có việc gì tự nhiên cắn môi mình làm gì chứ hả?”
“Đã bảo là không cẩn thận rồi, hỏi lắm thế, cậu đang tra hộ khẩu đấy à?”
Đàm Hi cũng chẳng thèm dây dưa với cô nàng nữa.
“Sao còn chưa ăn cơm chứ? Bụng đã đói meo rồi.” Hàn Sóc có thể nhịn đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa thức ăn ngon ở ngay trước mặt, khó lòng mà không bị dụ hoặc cho được.
“Còn có người chưa tới.”
“Ồ, thế hả…” Muốn ăn quá.
Tống Bạch lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ lần thứ ba: “Tự, chú đi toilet xem sao tên đó còn chưa ra thế hả?”
Dương Tự đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên: “Chắc anh Dịch tiện đi nặng luôn ấy mà.”
“Để tôi đi xem sao.” Tưởng Hoa đứng lên, ra cửa.
Không tới một phút sau, anh ta và Chu Dịch đã quay trở lại.
“Ê Ba, cái xe mới của tôi…” Giọng nói đột nhiên im bặt, ánh mắt gian xảo của gã đàn ông dừng ở… Hàn Sóc đang ngồi bên cạnh Đàm Hi.
Hàn Sóc đang nhìn chằm chằm vào món mứt táo đến chảy cả nước dãi, hơi ngước mắt lên nhìn: “Đệch! Tên biến thái mượu rượu giả điên!”
Tay vỗ mạnh lên bàn làm bát đũa cũng rung theo.
Ánh mắt mọi người đều dừng trêи người cả hai, nhìn qua nhìn lại.
Tưởng Hoa là người đầu tiên phản ứng lại, dùng bả vai huých vào Chu Dịch: “Quen à?”
Chu Dịch thuận tay kéo một cái ghế ra, nghênh ngang ngồi xuống: “Đương nhiên!”
“Phi… ai quen anh chứ hả? Đừng có không biết xấu hổ!”
Tưởng Hoa ngẩn ra.
Dương Tự cũng không chơi điện thoại nữa, thản nhiên nhìn hai người cãi nhau, rõ ràng giữa hai người này có gian tình rồi!
“Có chuyện gì thế?” Đàm Hi nhíu mày, nhìn về phía Chu Dịch với ánh mắt cảnh cáo.
Chu Dịch bĩu môi, ánh mắt ngượng ngùng.
Rốt cuộc từng chịu thiệt trêи tay cô, còn là ở trong trò đua xe mà hắn tự hào nhất, vì thế Chu Dịch vẫn hơi e ngại Đàm Hi.
“Hi Hi, tớ nói cho cậu nghe, thằng này biến thái lắm, cuồng nhìn trộm đấy! Đàn ông đàn ang mà xông vào WC nữ, quá con mẹ nó không biết xấu hổ!”
“Cô mắng ai không biết xấu hổ hả?” Sắc mặt Chu Dịch âm trầm.
Hắn lớn bằng ngần này nhưng chưa từng bị ai chửi thẳng mặt như thế!
Hàn Sóc cười lạnh, không sợ trời không sợ đất, ông là lớn nhất: “Anh đây mắng chú đấy, sao hả?”
“Cái con bé này, muốn ăn đòn đúng không?”
“Sao hả, anh còn dám đánh tôi à? Lên đi, đánh một cái thử xem?” Cô nàng chìa cái mặt ra, Đàm Hi muốn kéo lại cũng không được.
Cổ họng Chu Dịch như bị nghẹn, sao hắn có thể thật sự đánh con gái được chứ? Huống chi, còn ở ngay trước mặt anh em mình, lại còn là người do Đàm Hi dẫn tới nữa.
Một buổi tụ tập tan rã trong không vui.
“Tôi đưa hai người về trường học.” Tống Bạch đứng lên.
Đàm Hi xua tay: “Gọi taxi là được rồi.
Về trước đây.”
Chu Dịch lạnh lùng nhìn Hàn Sóc.
Cô nàng liền trừng mắt giận dữ nhìn lại.
“Con ranh thối!” Hắn mắng.
“Biến thái chết tiệt!” Đáp lễ.
“Tốt nhất cô đừng có rơi vào tay ông đây, nếu không ông sẽ làm…”
“Đủ rồi.” Tưởng Hoa nhíu mày, quát lên đúng lúc, ánh mắt lại hơi hất sang phía Đàm Hi, ý bảo Chu Dịch đừng có gây sự quá ầm ĩ nữa.
“Được rồi, ông đây không thèm chấp nữa!”
Hàn Sóc trợn trừng mắt, mắt lộ ra vẻ trào phúng lạnh lùng: “Là bà đây không thèm so đo với chú nhé! Còn nữa, đừng để bà đây gặp lại chú, lần tới sẽ không chỉ đấm một cú đơn giản thế đâu, anh sẽ đá nát ngay thằng em của chú luôn! Xem chú mày còn dám chui vào WC nữ nữa hay không!”
Nói xong, xoay người rời đi, cực kỳ tiêu sái.
“Phụt… Anh Dịch, không ngờ anh lại bị một con nhóc đe dọa nhỉ?” Dương Tự không nhịn được, là người đầu tiên cười lên thành tiếng.
“Cút!”
“Ơ, ông anh thẹn quá thành giận đấy à?”
“Dương Tự, chú còn muốn lái cái Bentley kia không đấy hả?”
“Ôi đừng, em chỉ đùa tí thôi mà.
Anh không thể đổi ý được đâu đấy, đã nói là sẽ cho em mượn nửa tháng, em đã hẹn với bạn bè rồi, đến lúc đó không thấy xe đâu thì có mất mặt không cơ chứ?”
“Vậy thì chú ngậm miệng lại cho anh!”
“…”
Tưởng Hoa nhìn một bàn đồ ăn ngon trước mặt nhưng lại chẳng có hứng thú muốn ăn, móc ra một điếu thuốc lá, cầm trong tay thưởng thức: “Nói nghe xem, sao cậu lại vào WC nữ thế hả?”
Sắc mặt Chu Dịch lập tức đen sì: “Đừng có nhắc lại chuyện này nữa được không hả?”
“Chú cảm thấy có thể lừa nổi ba người bọn anh à?”
Chu Dịch lập tức ủ rũ: “Trước khi tôi tới đây có một bữa tiệc, kết quả uống hơi quá chén, ai biết sẽ đi nhầm toilet chứ? Tôi có cố ý đâu…”
Tống Bạch tự rót cho mình một ly vang đỏ, tinh tế thưởng thức: “Nghe ý của Hàn Sóc thì cậu ăn một đấm hả?”
“Là con ranh đó đánh bất ngờ nên tôi mới… Khoan đã, cô ta tên là Hàn Sóc à? Sóc nào thế?”
“Sóc trong “sóc phương”.” Tưởng Hoa giải thích.
Chu Dịch he một tiếng: “Tôi còn tưởng là “cực lớn” hay “to lớn” gì chứ…”
Dương Tự “oh” lên một tiếng đầy thâm ý: “Anh, anh cười nhìn ɖâʍ quá.”
“Không muốn Bentley nữa đúng không?”
“Em câm miệng đây.”
Mắt Chu Dịch sầm xuống, thì ra không phải một con mèo hoang nha!
Hàn Sóc? Hàn Sóc…
“Hắt xì…”
Đàm Hi vội vàng né sang một bên, hạ cửa xe xuống.
Hàn Sóc xoa mũi: “Chắc chắn là tên biến thái chết giẫm kia đang chửi tớ!”
“Rốt cuộc có chuyện gì giữa hai người thế?”
Hàn Sóc liền kể lại sự tình từ đầu tới đuôi, bao gồm cả chuyện mình bị cưỡng hôn, “… Thật con mẹ nó không biết xấu hổ, lại dám thò lưỡi vào miệng tớ mà ngoáy.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới