Đàm Hi từ từ quay lại, đôi mắt bình tĩnh gần như không một gợn sóng.
“Hình như em không hề kinh ngạc?”
“Tôi phải kinh ngạc sao?” Cô đáp lại.
Người đàn ông cười khúc khích: “Không nên thật.
Chúc mừng em được lão Tang coi trọng, tiền đồ vô lượng.”
“Cảm ơn.” Đàm Hi lịch sự cúi đầu.
Lúc này, thang máy mở ra, Đàm Hi đang định bước vào thì bị Cố Hoài Sâm kéo lấy cổ tay, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn cánh cửa thang máy khép lại.
“Cậu Ba muốn gì?”
“Đàm Hi, không lẽ em không cảm thấy nên cho tôi một lời giải thích sao?”
“Giải thích?”
Tay Cố Hoài Sâm dùng lực, kéo cô đến gần hơn, bốn mắt nhìn nhau, một bên ấm áp, một bên lạnh lùng.
“Em lợi dụng tôi.” Giọng điệu bình thản, vẫn có phong độ của một công tử, nhưng dễ dàng nhận thấy sự giận dữ.
“Cậu Ba hãy cẩn trọng lời nói.” Đôi mày Đàm Hi như mỉm cười, dưới sự bình thản ấy ẩn giấu sự trầm lặng sâu sắc, “Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời nói không thể nói bừa được.”
Cố Hoài Sâm buông lỏng tay cô, nói: “Tôi và Hề Đình chia tay rồi.”
Đàm Hi không biểu lộ cảm xúc gì.
“Tôi biết, em và cô ấy có khúc mắc.
Giờ em vừa lòng rồi chứ?”
“Không, không vừa lòng.” Nụ cười trong mắt cô gái mất đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, “Mất đi công việc và đàn ông thì có hề gì? Nếu được, tôi còn muốn cô ta mất mạng nữa.”
Khoảnh khắc ấy, Cố Hoài Sâm bị sự căm hận trong mắt cô giật bắn người, khuôn mặt từ bi, lòng dạ rắn độc, rõ ràng thuần khiết đến khiến người ta không thể làm ô uế, nhưng tà khí lại thấm trong gân cốt, cô rốt cuộc là người như thế nào?
“Em…”
“Sao, muốn chửi tôi độc ác?”
“Không cần biết em và cô ấy có chuyện gì với nhau, nhưng cũng không đến nổi dùng sinh mạng để đánh đổi.”
“Không đáng ư?” Nhưng cô ta nợ nguyên chủ một mạng sống!
“Đêm đó, em cố ý cám dỗ tôi phải không?”
Đàm Hi cười lạnh lùng: “Vậy anh bị tôi cám dỗ rồi sao?”
“Không sai.
Giờ em tính sao? Tôi chia tay rồi, không lẽ em không nên đền tôi một người bạn gái sao?”
Đàm Hi cười, nhìn khuôn mặt ấm áp của người đàn ông ấy, bỗng nhiên bần thần, “Chia tay là chuyện của anh, đừng đổ lên đầu tôi.”
“Nhưng tôi là vì em.”
“Xin lỗi, cậu Ba coi trọng tôi quá rồi.”
“Đàm Hi, em đừng trốn tránh câu hỏi của tôi.” Người đàn ông nghiêm túc.
“Chia tay chỉ có thể cho thấy anh chưa đủ yêu cô ta, chỉ vậy thôi.”
“Em tính quỵt sao?”
“Tôi có hứa với anh sao?”
Cố Hoài Sâm không nói nên lời.
Đàm Hi không muốn cãi cọ với anh ta.
Chỉ với cái khí chất ôn nhu giống hệt Cố Miên, cô đã không thể nói lời tổn thương anh được.
“Vì vậy, em thừa nhận tối hôm ở bar là cố ý ư?”
Đàm Hi tự nhiên thấy buồn cười: “Tôi đã làm gì sao?”
“Uống rượu, nhảy nhót.”
“Rượu, ai cũng uống rồi; nhảy, tôi đâu chỉ nhảy với mình anh đâu.”
Cố Hoài Sâm giận sôi gan, đôi mắt lạnh lùng của người phụ nữ khiến anh ta đau nhói.
Lửa giận do bị lừa gạt khiến tim anh ta đập thình thịch.
Thang máy đáp xuống, ting~
Đàm Hi bước vào, Cố Hoài Sâm theo sau, cô nhấn số 18, Cố Hoài Sâm nhấn số 17.
“Làm bạn gái tôi khó vậy sao?” Người đàn ông cười cay đắng.
“Yêu đương không phải làm việc, không thể đo lường độ khó được, chỉ có muốn hay không thôi.”
“Vì vậy, em không muốn?”
Đàm Hi nhếch môi, ánh mắt tươi sáng: “Tôi có bạn trai rồi.”
Cố Hoài Sâm không ngạc nhiên: “Người ở tầng 18?”
Cô không phủ nhận.
“Xem ra, điều kiện của anh ta không tệ hơn tôi…” Cố Hoài Sâm không biết người mà anh nói là Lục Chinh.
Thứ nhất anh ta không hay ở đây, nhà thường để trống, sau khi Hề Đình từ Ý trở về, anh mới hay đến đây.
Thứ 2, phải nói là Bồng Lai bảo mật rất tốt thông tin chủ sở hữu.
Người đàn ông có thể để cô ấy lái Maserati làm sao chỉ là “không tệ” được.
Cố Hoài Sâm cười nhạt, nụ cười nhuốm chút tự giễu…
Ting~
Đến tầng 17.
“Tối hôm nay tôi có chút kϊƈɦ động, xin lỗi.”
Đàm Hi không phủ nhận, người đàn ông bước ra, cánh cửa thang máy đóng lại.
Rất nhanh, đã đến tầng 18.
Vừa mở cửa nhà, Đàm Hi đã bị một lực kéo mạnh về trước, đùng~
Cửa đóng lại, làm rung cả mặt đất.
Trong phòng không mở đèn, cả màn đêm tối mịt, Đàm Hi cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng ran của người đàn ông, hơi thở quen thuộc ở cánh mũi, là hương thơm sữa tắm trong nhà, xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng.
Cô ném túi xuống, đẩy về phía trước, đôi tay ôm lấy cổ người đàn ông, đôi chân kẹp lấy eo anh thật chặt, như con gấu koala cuối cùng đã tìm thấy cái cây của mình.
Nụ hôn trêи sống mũi người đàn ông, từ từ lướt xuống ngậm lấy chiếc môi mỏng, chỉ thể phát ra một tiếng rêи nhẹ, hai người cùng nếm mùi máu tươi.
Tạch~
Lục Chinh đưa tay mở đèn.
Đàm Hi một mực không chịu xuống.
May là cơ thể Lục Chinh cường tráng, nếu không cũng không chịu nổi sự giày vò kiểu này của cô.
Bàn tay vỗ nhẹ lên ʍôиɠ cô, “Hôm nay nhiệt tình vậy, bị gì kϊƈɦ động hả?”
Đàm Hi rõ ràng thấy được ý cười nhạo trong mắt anh, hứ một tiếng, liền cắn mũi anh, Lục Chinh đau đến tê người.
“Em là chó hả?” Không biết nên cười hay khóc nữa.
Đàm Hi không dám dùng sức nhiều, dù gì cũng là bộ phận ngay trêи mặt, “Em thích, không được sao?”
Lục Chinh ôm cô vào phòng ngủ, “Được!” Bất lực nhưng không giấu được sự thương yêu cô.
Cạp một cái, “ Miệng ngọt lắm cơ, thưởng anh đó.”
“Uống rượu rồi sao?”
“Không nhiều lắm, chỉ một ly nhỏ thôi.” Mắt Đàm Hi nhìn anh chằm chằm.
Lục Chinh lặng lẽ không nói gì cả.
“Nhưng người ta đều là người lớn, em cũng không thể làm cao được, vậy không hay lắm!”
“Người lớn?”
“Vâng, hôm nay em bái được sư phụ, lại còn được gặp họa sĩ nổi tiếng có một không hai trong nước nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới