Hôm sau, đến lúc mặt trời đứng bóng, Đàm Hi mới dậy…
Lúc tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy, giơ tay sờ soạn, lạnh tanh.
Đỡ eo ngồi dậy, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lóa mắt.
Mặc áo xong, vào nhà vệ sinh rửa ráy, một gáo nước lạnh vào mặt làm cô tỉnh hẳn.
Đàm Hi tiện tay cột tóc đuôi ngựa, kéo cổ áo ra nhìn, thâm tím cả vùng, thảm không gì bằng.
Cô tức tối chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, chửi thầm “Đồ dê già.”
Chuông cửa reo lên, Đàm Hi đang ngồi xem tivi.
Đứng dậy mở cửa, “иɦũ ɦσα Trương?”
“Lâu rồi không gặp, không ngờ cô Đàm còn nhớ tôi cơ đấy.”
Đàm Hi đẩy cửa ra, để bà vào: “Đương nhiên nhớ chứ, mấy bữa nay tiểu nhị làm phiền иɦũ ɦσα rồi, nó càng ngày càng lớn.”
“Chuyện nhỏ mà, việc làm được thì làm.”
Đàm Hi đón lấy đồ ăn trong tay bà, đưa vào nhà bếp: “Lục Chinh kêu иɦũ ɦσα đến đây sao?”
иɦũ ɦσα Trương gật đầu, mỉm cười: “Cậu Lục nói cô ở một mình trong nhà, kêu tôi qua chuẩn bị bữa trưa, còn dặn tôi hầm canh để cô tẩm bổ.
Thế là, mới sáng sớm tôi đã đi mua luôn hai ống xương, tươi lắm.”
Tẩm bổ? Hơ hơ…
иɦũ ɦσα Trương đem đồ ăn bỏ vào các ngăn tủ lạnh, nấu một nồi nước lớn, bắt đầu dọn dẹp.
“Đợi một lát!”
иɦũ ɦσα Trương vừa bước vào phòng ngủ, Đàm Hi như viên đạn pháo vọt vào phòng trước, ầm- đóng cửa.
иɦũ ɦσα Trương không hiểu gì hết.
Hai phút sau, cửa mở từ bên trong, Đàm Hi bước ra: “À thì… Tôi chỉ vào dọn dẹp ít đồ… thôi.” Ghét ghê, không biết xấu hổ gì hết, ba con sói dùng rồi mà còn vứt lung tung!
Trước đó lúc tỉnh dậy toàn thân ê ẩm, Đàm Hi lười cúi xuống nhặt, đến khi tắm rửa xong thì quên mất.
Không thể tưởng tượng nổi, nếu bị иɦũ ɦσα Trương thấy cái đó thì sẽ sao nữa.
Đàm Hi nhanh chóng bước ra phòng khách, tiếp tục xem “Phi Thành Vật Nhiễu“.
иɦũ ɦσα Trương thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi rõ, bước vào phòng ngủ, một cơn gió lạnh ùa vào, trong không khí có một mùi vị khó tả, bà kéo một bên rèm cửa sổ lại, rồi tháo ga giường ra.
Lúc thay ga giường, có một điều khiến bà sống hơn nửa đời người rồi cũng không chịu nổi đỏ cả mặt…
Đàm Hi khi thấy иɦũ ɦσα Trương đem xô ga giường phơi ngoài cửa xổ, cả người rối bời.
Bữa trưa rất phong phú, với tay nghề của иɦũ ɦσα Trương, một dĩa rau xào với sốt giấm đơn giản cũng không tầm thường tí nào.
“Cô Đàm, có cần như lần trước đem một ít đến cho cậu Lục không?”
Đũa dừng lại: “Khỏi đi nhỉ?”
“Bạn trai bạn gái phải quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, thì tình cảm mới càng ngày càng tốt được.
Tuy là cậu Lục không thiếu gì bữa cơm, nhưng nếu cô đem đến thì lại khác.
Đây là tâm.” иɦũ ɦσα Trương giọng nghiêm túc.
“Được, vậy phiền иɦũ ɦσα giúp tôi đóng gói, tôi ăn xong là đi luôn.”
“Được rồi!” иɦũ ɦσα Trương vui mừng bước vào trong nhà bếp.
Đàm Hi nhìn hai cái cặp lồng, “À… có làm quá không nhỉ?”
“Không đâu, không đâu, một cái đựng thức ăn, một cái đựng canh, vừa đủ!”
“… Oh.”
Hai mươi phút sau, Đàm Hi dừng xe lại, xách hai cái cặp lồng vào tòa nhà Lục Thị, đi thang máy thẳng lên lầu 18.
Lễ tân không hề cản lại, thấy cửa thang máy đóng lại, liền móc điện thoại ra, gõ vào group làm việc.
“Báo cáo chuyện lớn: bạn gái thần bí của giám đốc lại xuất hiện! Mau xem! Mau xem!”
Trong group như ong vỡ tổ~~~
“Trời! Thật không? Không nhìn lầm chứ?”
“Sao lầm được? Tôi nhận ra cái cặp lồng.
Còn nữa, người ta đi thang máy đi thẳng lên lầu 18 đó.”
“Ôi mẹ ơi, muốn thấy quá!”
“Vừa đúng lúc tôi cần đem hồ sơ lên lầu 18 cho ban thư ký, có thể thấy đã mắt~”
“Nhớ chụp hình nha!”
“…”
Trong phòng giám đốc lầu 18, bên ngoài là chỗ làm việc của thư ký.
Trần Khải dọn dẹp đồ chuẩn bị xuống ăn cơm trưa, vừa đứng dậy liền nghe tiếng ting tong, thang máy cửa mở.
Sau đó một dáng người xinh đẹp cao ráo bước ra, đang muốn ngưỡng mộ thân hình của cô ta thì, ánh mắt bắt gặp khuôn mặt sắc sảo khí chất đó, anh bỗng có ý nghĩ muốn chạy trốn.
Chuyện tấm hình lần trước…
“Chào thư ký Trần.”
Chân khựng lại, Trần Khải ôm trán, trời muốn diệt anh mà, chạy không thoát rồi.
“Cô Đàm.” Giọng có chút nghẹn lại.
“Lâu rồi không gặp nhỉ?” Cô gái cũng cười, ba phần trong sáng, bảy phần ngây thơ.
Dáng vẻ như thế này lại khiến Trần Khải nổi hết cả da gà.
“Vâng lâu rồi… Cô đến đưa cơm cho giám đốc phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vừa đúng lúc, giám đốc trong phòng, cô mau vào đi.”
“Không vội.” Đàm Hi cười, ánh mắt liếc nhìn vào điện thoại mà anh đang cầm trêи tay, là hàng trong nước, “Tiền lương của thư ký Trần chắc không ít nhỉ?”
“Cũng tạm thôi.” Trần Khải không đoán được cô nghĩ gì, chỉ thể cố đáp lại.
“Anh khiêm tốn quá rồi.
Tôi nghe nói điện thoại trái cây chụp ảnh khá rõ nét đấy, anh có thể mua một cái.”
Trần Khải đứng hình.
Đàm Hi vẫn cười, “Như vậy sẽ tiện cho anh hơn, nói không chừng có thể chụp được cái gì đó hiếm có? Anh nói phải không?”
“…” Như tát nước vào mặt, Trần Khải muốn rụt đầu vào cổ áo.
“A, đồ ăn sắp nguội mất rồi, không nói chuyện với anh nữa…”
Trần Khải chỉ mong cô nhanh vào, bà cô này nhỏ mọn quá, thù dài thật!
Đàm Hi đi được một nửa, đột nhiên dừng lại, quay lại cười và nói: “Thư ký Trần đừng quên đổi điện thoại nhé…”
“…” Đầu ốc trống rỗng.
Người đàn ông ngồi trêи ghế làm việc, anh đang cúi đọc văn bản, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phác thảo từng đường nét sâu trêи góc mặt anh.
Lúc Đàm Hi đẩy cửa vào, thấy cảnh tượng này thật quyến rũ.
Lục Chinh ngẩng đầu lên, đôi lông mày hơi nhíu dần nơi lỏng, “Sao giờ này qua đây?”
“Không chào đón ư?”
Anh đứng dậy, đi qua, nét cười trong ánh mắt không giấu nổi, “Không.”
“Ăn cơm thôi.” Đàm Hi đặt hai cái cà mên trước mặt anh.
Lục Chinh nhìn cô, tròng mắt đen láy.
“Không phải nên khen em sao?”
Anh đưa tay đón lấy: “Ừ, nên khen.”
“Được rồi,“ Đàm Hi ngồi trêи ghế sofa, “Khen đi, em nghe.”
“…”
Cô giơ tay kéo anh ngồi bên cạnh, Đàm Hi mở nắp cặp lồng, đặt từng hộp cơm, đồ ăn bên trong lên bàn.
Bày ra xong, cô đưa đôi đũa cho anh.
Lục Chinh ăn cơm, cô ngồi bên cạnh chơi điện thoại.
“Nè, cho em một miếng sườn.” Đàm Hi mở miệng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, gần đây cô phát hiện một game điện thoại rất hay, đang bận làm nhiệm vụ nâng cấp.
“Chưa ăn cơm sao?”
“Bây giờ lại đói được không?”
Lục Chinh day day trán, hết cách, đưa đũa cho cô.
“Làm gì vậy?” Đàm Hi nhìn anh.
“Tự gắp.”
“Không.
Anh đút em cơ~”
Sắc mặt Lục Chinh trầm xuống, “Phải tự thân vận động mới cơm no áo ấm.”
Đàm Hi cười lạnh lùng, “Lúc trêи giường, sao không thấy anh tự làm chứ?”
“…”
“A~~” Cô mở miệng, sau đó một miếng sườn được đưa vào.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới