Tống Thanh nhìn cậu em với ánh mắt mơ màng, “Sao chị cứ cảm thấy, em đang tẩy não chị?”
“Chị, kệ có tẩy hay không, chị thấy lời của em đúng không đã!”
“Nghe có vẻ… cũng có chút lý đó.”
“Chỉ một chút?”
“Thêm một tí nữa?”
Tống Bạch trầm mặt, quay đầu không nhìn cô, vẻ kiêu ngạo làm người ta thương.
“Đừng mà…” Tống Thanh lắc tay anh, “Không phải chị không tin em, chị chỉ cảm thấy bản chưa chắc chắn lắm.”
Đồng chí Tiểu Bạch hừ một tiếng.
Tống Thanh thở dài, trong mắt hiện rõ sự bất lực: “Bao nhiêu năm rồi, chị luôn nghĩ sứ mạng của mình là bảo vệ chính nghĩa.
Nhưng giờ em, ba và anh Cả nữa đều bảo chị là phải bảo vệ gia tộc, chị rất mâu thuẫn.”
“Hai cái không hề bài xích nhau, có gì mâu thuẫn chứ?”
“Không bài xích?”
Tống Bạch cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Đừng bảo là chị tưởng bọn em đang bảo chị làm gì cản trở bên trong, bao che anh Chinh nha?”
“Không phải sao?”
“Trước tiên, Lục Chinh không cần bao che, bởi vì anh không làm gì hết.
Tiếp theo, ba và anh Cả đề nghị chị tiếp tục ở lại tổ điều tra là vì có thể kịp thời hiểu rõ nội tình bên trong, lúc đó mới có thể nghĩ ra đối sách thích hợp.
Đó chính là, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nói trắng ra là, tác dụng của chị chính là đôi mắt camera, giám sát mọi lúc, sau đó thu thập thông tin, báo lại cho ba và anh Cả biết.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chứ sao?” Tống Bạch đưa mắt nhìn cô, thấy rõ Tống Thanh đang thở phào.
“Nói sớm chứ, làm chị mất ngủ cả đêm, mắt thâm quần cả rồi này…”
“Chị có hỏi đâu.”
“Tiểu Bạch,“ Tống Thanh rũ mắt xuống, “Em nói xem chị có phải rất thất bại không?”
“Chị, chị chắc chắn lời này không phải mỉa em chứ? Đường đường là một kiểm sát viên mà còn thấy mình thất bại, vậy loại vô công rồi nghề như em chẳng phải xấu hổ đến chết sao?
“Thằng quỷ, rõ ràng biết chị không có ý đó.”
“Chị, chị là người kế thừa sự nghiệp của cụ bà, đã giỏi lắm rồi, tự tin một chút được không?”
“Cụ bà là **quan, chị là kiểm sát viên, bao nhiêu năm rồi còn không phân biệt được?”
“Kệ, miễn là thuộc hệ thống tư pháp.”
“Tiểu Bạch,“ Tống Thanh thu lại nụ cười, “Em sai rồi.”
“Dạ?”
“Người nên kế thừa nghề của cụ bà phải là em mới đúng.”
Nụ cười trong nháy mắt đọng lại, bờ môi đang cong lên từ từ méo xuống.
Tống Bạch nói: “Chị, đừng đùa chứ.”
“Em biết, chị không đùa.”
Tống Bạch không nói gì, ánh mắt giây trước còn sáng lấp lánh, giây sau đã nhợt nhạt vô hồn.
“Nếu năm đó em không bỏ thi tư pháp…”
“Haiz, đã chuyện xưa như Trái Đất rồi, còn nói đến làm gì?”
“Trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề!” Ánh mắt Tống Thanh như ngọn đuốc.
“Em không trốn tránh…”
“Vậy tại sao em không tiếp tục thi? Em nhớ trong Bác Dịch Luận có “Cảnh khốn cùng của tù nhân”, cũng nhớ trong “Hình pháp” có giới hạn tội lạm quyền, chứng tỏ những kiến thức ấy đều nằm trong đầu em, trước giờ không hề quên.
Tại sao không cho bản nhận một cơ hội nữa? Bàn về tài phân tích mưu kế, cụ bà từng nói là em giỏi hơn bà, nói về đạo làm quan, em thích hợp ở trong cái giới này hơn chị…”
“Đủ rồi!” Tống Bạch gắt lên.
Tống Thanh có chút kinh sợ.
“Chị!” ánh mắt của anh mềm mỏng dần, giống như sự lạnh lùng vừa nãy chỉ là ảo giác, “Em đã quen với cuộc sống tự do buông thả vậy rồi.
Giờ bắt em mặc sơmi thắt cà vạt đến công ty làm nhân viên bị sai như chó, em sẽ bị ép đến điên lên mất.”
“Tiểu Bạch…”
“Chị, chị đi làm đi, em ngủ nướng thêm lát nữa.” Nói xong, chui lại vào trong chăn, che kín toàn thân, chỉ để lộ cái đầu.
Tống Thanh muốn nói lại thôi.
“Đi, đi, đi, đi, em phải cởi quần áo rồi, chị không muốn ở lại nhìn bé trai của em chứ ha?”
“Phụt… Ai thèm chứ? Tặng chị còn không thèm nhìn ấy chứ.”
“Tởm!”
Hai chị em đấu khẩu một hồi, thấy Tống Bạch ngáp ngắn ngáp dài, Tống Thanh cũng không tiện ở lại, “Vậy chị đi đây, em ngủ đi! Như heo ấy, mê ngủ chết đi được.”
Tống Bạch quấn chăn lại kêu “éc éc” mấy tiếng.
“Thằng quỷ sứ…”
Tống Thanh đi ra, sẵn đóng cửa lại, lúc quay ra, nụ cười trở nên đắng chát.
“Thanh Thanh.”
Giọng của cụ bà.
“Bà nội.”
“Gọi Bạch Bạch dậy hả?”
“Dạ.”
“Kệ nó đi, thằng nhỏ này về trễ, để cho nói ngủ thêm tí nữa.”
“Dạ.” Tống Thanh gật đầu, đi tới đỡ bà cụ.
Hai người cùng xuống dưới nhà, “Nó ngày nào cũng vô công rồi nghề vậy cũng không được, kiểu gì cũng phải tìm công việc đàng hoàng cho nó chứ?”
“Không gấp, Bạch Bạch còn trẻ mà.”
Tống Thanh nhíu mày: “Chúng ta không thể cứ nuông chiều nó mãi, mặc nó lông bông vậy!”
Bà cụ vỗ bàn tay cô: “Đừng gấp, rồi sẽ có một ngày.”
Một ngày là ngày nào?
Tống Thanh muốn hỏi thì đi hết cầu thang rồi.
Bà cụ buông tay cô, quay lưng vào bếp, cô cũng không đi theo nữa.
Thôi kệ, sau này cô cứ khuyên anh nhiều chút vậy…
Thế nhưng, năm ấy tại sao tiểu Bạch lại bỏ thi? Rốt cuộc vẫn là một câu đố.
Thái độ của người trong gia đình càng khiến Tống Thanh nghi ngờ.
Ông bà nội, ba, mẹ, thậm chí đến anh Cả, ai cũng không muốn nhắc đến.
Đến nỗi chuyện đó trở thành đề tài cấm kỵ khi mỗi khi tụ họp, đến cả từ “thi tư pháp” cũng không ai chịu nói ra.
“Thanh Thanh, con ở nhà hả? Vừa đúng lúc, lên phòng sách đi.” Ba Tống tay cầm cốc trà bước vào nhà.
Ông mặc đồ thể ɖu͙ƈ, trêи cổ còn vắt khăn lau, vừa nhìn đã biết ông mới đi tập thể ɖu͙ƈ về.
“Ừm, con lên liền.”
Tống Tử Văn ngay sau đó cũng về đến nhà, người ngợm mệt mỏi.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới