“Rất không biết điều đúng không nào?” Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ chế giễu, nhếch lên một đường cong nhàn nhạt.
“Cứ như bây giờ không được à?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng nghiêm khắc, âm sắc trầm xuống.
“Được chứ, có anh bảo vệ, em có thể không sợ trời không sợ đất, tùy ý làm bậy, thích làm gì thì làm…”
“Đủ rồi!” Cô muốn tự do, nhưng anh không muốn cho.
Anh đã quen với việc nắm chắc mọi thứ.
Anh sẽ không cho phép điều bất ngờ xảy ra.
“Anh sợ gì chứ?” Cô hỏi, ánh mắt trong trẻo phản chiếu dáng vẻ phẫn nộ của người đàn ông.
“Đừng quậy nữa, chúng ta về nhà rồi nói.”
“Được, vậy còn Lưu Diệu thì sao?”
Lục Chinh siết chặt vai cô, lực đạo hung dữ, “Đàm Hi, đừng ép anh.”
“Có thú vị không?”
“…”
“Hơn thua với em có thú vị không?” Cô nhắc lại, hai con ngươi đen láy phản chiếu lên ánh sáng trong trẻo, “A Chinh, đừng chuyện bé xé ra to nữa.”
Nhưng Lục Chinh lại giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, bỗng chốc dựng lông lên: “Chuyện bé xe ra to? Đàm Hi, có phải anh đã quá nuông chiều em rồi không?!”
Bàn tay siết chặt lấy bả vai cô chuyển thành bóp cằm cô, chầm chậm di chuyển đến vùng cổ, dường như chỉ khẽ dùng sức một chút thôi đã có thể bẻ gãy nó được.
Đàm Hi không nhúc nhích, “Cả anh và em đều hiểu rõ rằng, phía quân đội có tật giật mình căn bản sẽ không muốn làm lớn chuyện này lên, thả người là chuyện sớm muộn mà thôi, sao anh phải cố ý gây khó dễ làm gì?”
“Đừng tưởng rằng chuyện gì em cũng hiểu hết như vậy.”
Nhếch khóe môi lên, yên lặng mỉm cười: “Vậy anh nói cho em biết xem, cưỡng ép bắt giam Lưu Diệu có ích lợi gì?”
“Đừng nhắc đến hắn ta với anh nữa! Từ khi em vào đây đến đến giờ cứ ba câu lại một câu Lưu Diệu, rốt cuộc là hắn có chỗ nào đáng để em xem trọng hả?!” Lục Chinh xưa nay chưa bao giờ dễ dàng nổi giận, cho dù nổi giận cũng sẽ dùng sự lạnh lùng để che đậy, nhưng lúc này đây lại bị lửa giận công tâm.
“Khụ khụ… bỏ tay ra…”
Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, trong mắt có đầy tia máu, giống như một con sói hoang đang gầm rú trêи cánh đồng hoang vu.
Bàn tay vẫn ấm áp như lúc trước nhưng giờ khắc này đây lại càng lúc càng siết chặt lại.
Hai má Đàm Hi đã đỏ bừng lên, cắn răng căm hận nói: “Anh… muốn bóp… chết em sao?!”
Lục Chinh thu tay lại, lệ khí ngưng tụ nơi đáy mắt dần tiêu tan đi.
Đàm Hi dựa tường ho đến tê tâm liệt phế.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ… đồ điên! Đồ thần kinh!” Ở sở cảnh sát mà cũng dám ra tay, mẹ kiếp, đúng là điên rồ, thực sự chỉ coi pháp luật là vật trang trí thôi sao?
Anh tiến đến đỡ cô.
Đàm Hi giơ tay đẩy ra, “Không cần anh lo.”
“Xin lỗi.”
“Em cũng bóp anh đến đỏ mặt tía tai xong rồi xin lỗi nhé?” Khẩu khí bừng bừng.
Lục Chinh cúi người xuống đến trước mắt Đàm Hi.
Ánh mắt Đàm Hi lóe lên, mang theo sự cảnh giác, “Anh làm gì vậy hả?”
“Cho em bóp.” Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm túc.
Phụt!
Cô tức đến bật cười, “Cút.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới