“Anh không tin à?”
“Trêи đời này vốn có ít thiên tài.” Nhưng ngang bướng thì chỉ có một, đang gần ngay trước mặt.
“Anh bớt coi thường người khác thôi.”
Lục Chinh khẽ cười, không nói gì nữa.
Cô có chút nhụt chí, “Dù sao thì em có nói gì anh cũng không tin…” Đáy mắt lướt qua một tia khổ sở, nụ cười hơi mang theo sự tự giễu.
Một giây sau, mặt cô đã bị nâng lên.
Đàm Hi hơi ngước lên, thuận thế nhìn vào trong mắt người đàn ông.
“Em đã từng nghe qua câu chuyện về cậu bé chăn cừu chưa?” Anh hỏi, “Cô gái, em có quá nhiều bí mật, em bảo anh phải tin thế nào đây?”
“Em…”
“Em có thể không nói, nhưng không được nói dối.”
“Những điều có thể nói em đều nói hết cả rồi.”
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, một lát sau: “A Miên là ai?”
Đàm Hi giật mình kinh hãi, “Anh…” Cô chưa bao giờ nghĩ được rằng lại có một ngày nghe thấy hai chữ này thốt ra từ miệng Lục Chinh, không kịp phòng bị, thoáng chốc đã ngẩn người đi.
“Hai lần.”
“Cái gì?”
“Nói mơ.”
Đàm Hi á khẩu, khoảng thời gian từ sau khi trở về từ Zurich, đúng là cô thường xuyên nằm mơ, đa số là những người và những chuyện liên quan đến kiếp trước, cho nên cô đã gọi tên “A Miên” ở trong mơ sao?
“Một người bạn.” Cô nghĩ một lát, rồi bổ sung thêm, “Một người bạn rất quan trọng.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.” Đôi mắt trong suốt, ánh nhìn thản nhiên.
“Vậy bây giờ cậu ta…”
“Chết rồi.”
Giật mình chấn động.
“Tai nạn xe.
Anh còn cần hỏi nữa không?”
“… Không cần nữa.”
Đàm Hi rủ mắt xuống, tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.
Cô nói, “Lục Chinh, em không phải là lính của anh, cho nên anh đừng dùng giọng điệu giáo huấn đó để chất vấn em.”
“Anh phải quản em.”
“Không khiến.” Nói xong, xông vào phòng khách, tiếng đá cửa vang lên chói tai.
Người đàn ông bất động, hồi lâu sau anh lại móc ra một điếu thuốc, châm lửa, kẹp giữa hai đầu ngón tay, làn khói trắng lượn lờ xung quanh khiến khuôn mặt anh trở nên mơ hồ.
Bên này không yên tĩnh, bên nhà cũ càng sóng to gió lớn hơn.
Bà cụ ở nhà cháu trai hai đêm, cuối cùng không chống chọi lại được nỗi nhớ nhung lão già quật cường kia, định bụng trời không chịu đất thì đất chịu trời trước, trải sẵn đường đi, hai bên đều được đẹp mặt.
Bà đã định xuống nước trước, dù sao thì bao năm nay đều như vậy cả, nhiều thêm mấy lần cũng không sao hết.
Dù sao thì vợ chồng với nhau cũng đâu có mối thù nào lâu dài, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành.
Nhưng đáp lại bà là gì đây?
Tiếng nhạc du dương, Lục Giác Dân lại đang khiêu vũ với một người phụ nữ trong phòng khách, trêи người là bộ vest ông chỉ mặc trong những trường hợp chính thức, mái tóc bạc trắng được chải chuốt vuốt keo, thắt nơ chỉnh tề, dường như trẻ ra đến cả chục tuổi.
“Các người đang làm gì vậy?!” Giọng nói chất vấn thanh thúy vang lên làm vỡ tan bầu không khí khoan thai thoải mái, nhạc vẫn tiếp tục, nhưng bước nhảy đã loạn đi.
“Bà…” Lục Giác Dân sáng bừng mắt lên.
Đáng tiếc là Đàm Thủy Tâm không nhìn thấy, tất cả sự chú ý của bà đã bị người phụ nữ đang luống cuống chân tay cúi đầu xuống đứng cách đó không xa thu hút.
Bộ áo bông màu đỏ được thêu chữ “phúc” bằng chỉ đen, mái tóc bạc được chải lên, để lộ ra cái trán đầy đặn, vẫn là gương mặt trái xoan tiêu chuẩn trong ký ức, cho dù đã đầy dấu vết năm tháng lưu lại nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong thái đẹp đẽ của năm xưa.
Trong cơn hoảng hốt, Đàm Thủy Tâm dường như lại quay trở về buổi trưa mấy chục năm về trước đó.
Vị hôn phu mình luôn hướng về lại dắt tay một cô gái mặc váy hoa nhỏ dài xinh đẹp đi xuyên qua hành lang, đứng song song ở khuê phòng trước cửa sổ.
Còn bà đang thêu một đôi gối long phượng để dùng trong hôn lễ.
“Thưa cô Đàm, tôi rất tiếc không thể làm theo giao ước của cha mẹ thành hôn với cô được.”
Kim đâm vào ngón tay đau đến mức khiến bà run rẩy, chỉ có thể nắm chặt lấy khung thêu mới có thể miễn cưỡng duy trì được gương mặt tươi cười không quá thất thố.
“Tại sao chứ?” Bà nghe thấy giọng mình đã nhiễm tiếng khóc.
Vị hôn phu ở ngay trước mặt nhưng lại không nhúc nhích gì, trong lòng trong mắt anh ta đều là vị khách yêu kiều ở bên cạnh, sao có thể chú ý đến bà được chứ?
“Tôi có người mình thích rồi.” Một câu nói đã khiến tín ngưỡng bao năm nay trong lòng bà đổ sập ầm ập.
Lúc đó Lục Giác Dân tuyệt tình thế nào, thì cảnh tượng trước mặt lúc này đây trào phúng thế ấy.
“Đã lâu không gặp – Triệu Uyển Nhiên.”
Người phụ nữ nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên, trong mắt mơ hồ lướt qua sự ngượng ngùng khó che giấu, nhưng chớp mắt đã che giấu bằng sự mừng rỡ khi gặp lại người xưa.
Cho dù đã thêm mấy phần già nua mà vẩn đục không rõ, nhưng ánh mắt yếu đuối dịu dàng kia vẫn có ma lực khiến người khác tiếc thương như xưa.
Chưa nói đã đượm ý cười, “Thủy Tâm, đã bao năm rồi cuối cùng cũng được gặp lại bà và Giác Dân, tôi có chết cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa rồi…”
Trêи mặt Đàm Thủy Tâm không thấy có bất cứ thay đổi nào, ánh mắt nhìn bà ta như thể nhìn thứ gì đó dơ bẩn đáng khinh.
“Thủy… Thủy Tâm?”
“Tôi nhớ trước đây bà gọi tôi là cô Đàm mà.”
Luống cuống, xấu hổ, giống y hệt như dáng vẻ đi cướp đoạt tình yêu của người khác nhưng vẫn còn cố ý tỏ vẻ yêu kiều nhu thuận năm xưa.
“Cô Đàm, xin cô tác thành cho tôi và Giác Dân đi! Tôi… chúng tôi yêu nhau thật lòng…”
Quá khứ lặp lại ở hiện tại, trong lòng bà cụ sinh ra nỗi kinh hoàng, đẩy bà ta ra, lạnh giọng chất vấn, “Bà đến đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy bà.”
Không ai có thể hiểu được sự sụp đổ trong lòng bà vào lúc đó.
Vết thương lòng đã giấu đi mấy chục năm trời lại hiện lên rõ mồn một dưới ánh sáng mặt trời.
Nỗi đau đớn và sự uất hận bà phải trải qua năm xưa dường như lại trỗi dậy, “Bà cút đi!”
“Bà, bà làm gì vậy hả?!” Lục Giác Dân vô thức bảo vệ người yếu đuối hơn ra đằng sau, nhưng không biết rằng hành động như vậy đối với người phụ nữ còn lại lại là đòn tấn công trí mạng đến thế nào!
…
Đàm Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến tranh lạnh dài kỳ với người nào đó, nhưng chưa đợi cô chuyển ra khỏi phòng ngủ chính, Lục Chinh đã kéo hành lý đi rồi.
“Công ty ở Bắc Mỹ có chút chuyện, cần xử lý gấp, nhanh thì một tuần, lâu thì nửa tháng, em tự chăm sóc bản thân.” Lúc trước khi đi, Lục Chinh gõ cửa phòng khách, đứng ngoài cửa nói mấy lời này.
Lúc đó, Đàm Hi đang vùi đầu vào trong chăn, cầm điện thoại chơi game, đến khi cô phản ứng lại đuổi theo thì người đàn ông đã đi xa.
Bỗng chốc một bụng oán hận như quả bóng da xì hơi, Đàm Hi đứng giữa phòng khách, ánh mắt mờ mịt.
Người đi rồi, cô còn chiến tranh lạnh thế nào nữa đây?
Còn chưa sa sút được bao lâu, bà cụ đi rồi lại quay về khiến cô nhanh chóng di chuyển sự chú ý.
“Bà nội?” Khoảnh khắc cô mở cửa ra, Đàm Hi thậm chí còn không dám tin bà cụ đang khóc như mưa trước mặt lại là bà cụ hào phóng đoan trang trong trí nhớ của cô.
“Cô bé, có lẽ là bà… vẫn phải ở chỗ cháu làm phiền thêm mấy ngày nữa rồi.”
Đàm Hi đau đớn trong lòng, một bà cụ tốt nhường này, ai lại nỡ độc ác làm tổn thương bà đến thế này chứ?
“Không phiền đâu, đúng lúc Lục Chinh đi công tác, cháu chào đón bà còn không kịp ấy chứ.
Bà vào nhà đi bà…”
Dép đi trong nhà vẫn còn đó, buổi sáng bà cụ đi vẫn còn chưa kịp cất đi.
“Bà ngồi đây đi.” Cô xoay người chạy vào nhà bếp, không bao lâu sau đã đổ nước ấm vào trong tách trà, “Bà cẩn thận, còn nóng đó.”
Bà cụ uống nước, Đàm Hi cầm giấy lau nước mắt cho bà, “Cháu đi vắt khăn nóng cho bà…”
“Không cần đâu, Hi Hi cháu ngồi đi.”
“Cháu xong nhanh thôi.” Cô đi dép lê vào phòng khách, bên trong phòng tắm vẫn còn khăn bông rửa mặt của bà cụ.
“Bà nội, có chuyện gì vậy?” Bận rộn một hồi, cuối cùng cô mới rảnh rỗi ngồi xuống hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Tâm trạng Đàm Thủy Tâm đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy, không còn khóc nữa, nhưng khóe mắt vẫn ửng đỏ.
Vừa nhắc đến chuyện này, bà cụ rõ ràng đã có chút không trụ nổi, cúi đầu xuống, có vẻ như sắp rơi lệ.
Đàm Hi vội vàng an ủi, nói mãi mới khiến tâm trạng bà cụ ổn định lại, lại mở tivi ra xem, chuyển đến kênh có bộ phim “Tổng tài hắc bang bá đạo yêu tôi”, một lúc sau, tâm trạng bà cụ mới tốt hơn.
Cô không dám hỏi nhiều, sợ lại khiến bà cụ khóc.
Thực ra cũng không khó đoán, buổi sáng vẫn còn yên lành, chưa đến mười hai giờ đồng hồ đã thành ra thế này, chắc chắn là có liên quan đến ông cụ.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho một bà cụ đã nhìn quen gió mưa bão bùng, tính cách rộng rãi phải đau thương đến mức này cơ chứ?
“Hi Hi…”
“Dạ?” Cô chợt hoàn hồn lại, “Bà gọi cháu ạ?”
“Cháu ngồi nói chuyện với bà một lúc có được không?”
Gật đầu.
Mọi chuyện bắt đầu từ hơn ba mươi năm về trước.
Đàm gia là gia đình có tiếng tăm ở Giang Nam, đời đời làm ăn buôn bán gạo thực phẩm, tài sản hơn trăm năm trước tích lũy lại trở thành gia đình giàu có đông đúc ở địa phương.
Truyền đến đời Đàm Thiên Thu, lấy tiểu thư dòng chính gia đình thư hương ở Giang Nam, Tạ Hoàn.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới