Trời hửng sáng, căn phòng chìm trong yên lặng.
Khi Đàm Hi mở mắt ra, suýt chút nữa thì bị ánh mặt trời chói lóa làm cho hoa mắt.
Duỗi tay ra chắn, ánh nắng ấm áp xuyên qua khẽ tay, dường như chỉ cần co ngón tay lại là có thể nắm được sự ấm áp đó.
Nhớ tới sự ấm áp trong giấc mơ, khẽ cười nhẹ.
Mẹ vẫn cứ luôn ưu nhã như trong trí nhớ của cô, còn ba vẫn là người có nụ cười đôn hậu, ngay thẳng.
Những ngày trước tám tuổi luôn đơn giản, kham khổ nhưng ngọt ngào vô cùng.
Viêm Hề lúc đó đáng yêu biết bao nhiêu?
Mái tóc bện thành hai cái sừng dê dễ thương đến mức có thể khiến cả khu phố điên đảo.
Nhưng sau tám tuổi lại hoàn toàn thay đổi.
Sau một trận mưa to mãi không dứt làm cho tiệm cắt tóc vốn chẳng bao giờ tu sửa không thể làm ăn được nữa, ba cô cầm hai vạn tệ duy nhất trong nhà, kiên quyết xuôi nam tìm kiếm cơ hội làm ăn.
Cô và mẹ ở lại trong thôn, sống cuộc sống bần hàn, nghèo khổ.
Tuy ở bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Hai năm sau, ba cô áo gấm về làng, thành ông chủ lớn cao không thể với tới trong mắt hàng xóm láng giềng.
Mỗi người đều nói— Thời Tú, những ngày khổ cực của cô đã hết rồi.
Nhưng lại không ngờ, những ngày khổ cực giờ mới chân chính bắt đầu.
Bởi vì, ba còn mang về một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc thời thượng.
“Hề Hề, đây là dì Giang của con.”
Bé gái mười tuổi đã biết tự suy nghĩ, tâm tư nhạy bén dữ dội đến mức nào chứ?
Tay nghiêng đi, trà chiều nóng bỏng hất lên vùng ngực lộ một nửa của ả đàn bà, cô cười ngây thơ vô tội— “Trà ngon chứ, dì Giang?”
Viêm Võ chưa thấy con gái mình như thế bao giờ, độc ác, càn quấy, giống như một con rắn độc núp trong bóng tối chực cắn người.
Cuối cùng, Giang Huệ vào bệnh viện, Viêm Hề bị đánh đòn, ngay cả Thời Tú vẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối cũng bị liên lụy.
“Đây là con gái ngoan mà cô nuôi dạy đấy à? Tú Tú, cô làm tôi quá thất vọng rồi…”
“Thế sao? Tôi cũng muốn nói với anh y như thế đấy.”
Nhìn người vợ trong veo như ánh trăng, Viêm Võ như bị sét đánh.
“Đi hay ở lại, tôi cho anh một ngày để suy nghĩ.”
Nói xong, cũng mặc kệ ông chồng phản ứng thế nào, xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Viêm Hề nằm trêи giường, nghe thấy cuộc nói chuyện rất rõ ràng, trong tay cầm một bông hoa giả, nghịch nó một cách chán chường.
“Mẹ, chúng ta phải đánh giặc à?” Con mắt đen sáng lên.
“Không, tướng lĩnh thông minh là phải biết không đánh cũng thắng.”
Đến tận bây giờ, Viêm Hề vẫn cứ nhớ rõ ràng, khi mẹ nói ra những lời này, mặt bà cực kỳ an bình và trầm tĩnh, giống như một lão tướng quân tràn đầy kinh nghiệm chinh chiến đầy vẻ cao cao tại thượng và lạnh lùng.
Một khắc đó, cô biết, nhất định mẹ sẽ thắng.
Hôm sau, ả đàn bà họ Giang không tình nguyện mà dọn đi, lúc tới khí phách, hăng hái bao nhiêu thì khi đi mặt xám mày tro bấy nhiêu.
Viêm Võ khom lưng cúi đầu, tìm mọi cách lấy lòng.
Nửa tháng sau, thái độ của mẹ dần mềm xuống, hiềm khích lúc trước của hai người cũng tiêu tan.
Những ngày tháng cũ như lại quay về, nhưng Viêm Hề cảm thấy, mối quan hệ ấy đang dần thối rữa, mặc dù nhìn bề ngoài thì thấy vẫn chẳng có gì thay đổi.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới