Chớp mắt, nhét hết mọi hồi ức vào lại trong đáy lòng, Đàm Hi thở phào một hơi, nhếch miệng cười.
Những cảm xúc rối rắm và phiền muộn dường như chưa từng xuất hiện, cô vẫn là cô nàng vô tâm vô tính lúc đầu.
Mười chín tuổi…
Cái tuổi thật đẹp!
Chính là nắng gắt của lúc bảy, tám giờ buổi sáng, từ Viêm Hề trở thành Đàm Hi, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội nữa để sống, vậy thì có những chấp niệm cũng đến lúc phải buông rồi…
Xốc chăn, ngồi dậy, buổi sáng sớm tươi đẹp thế này, không lười nhác vươn vai thì sao có thể xứng với quần chúng nhân dân được chứ?
Bỗng dưng, động tác khựng lại.
Chớp mắt, lại chớp, chớp liên tục.
Trời ạ! Cô không hoa mắt đấy chứ?
Trêи sô pha, một người đang nằm thẳng tắp.
Dáng nằm cực kỳ… thẳng.
Hai chân khép lại, hai tay đặt dọc theo chỉ quần, giống y như một cây cung nằm thẳng.
Đây là… ngủ cũng xếp hàng à?
Phụt—
Tha thứ cho cô không nhịn được cười!
“Buồn cười lắm sao?”
“Sai!” Ôm chân, lắc đầu, gương mặt thiếu nữ nửa cong lên, “Là cực kỳ buồn cười, y như cái xác chết cứng…”
Soạt!
“Ồ… Anh, dậy rồi à? Hi~”
Nhấp môi, thu lại nụ cười, ánh mắt ngượng ngùng.
Người đàn ông xoay người ngồi dậy, cổ áo mở rộng để lộ ra cơ ngực rắn chắc và làn da màu đồng cổ, mắt đen nghiêm nghị.
Nhưng cô thật sự rất muốn cười nha, làm sao bây giờ?
Ừm, không được cười, phải cố nhịn!
Nhưng mà, căn bản không thể khống chế được mà~
“Khí khí khí—”
Hậu quả của việc cố nín cười đó là cười y như đánh rắm vậy.
Gương mặt người đàn ông lập tức đen lại.
“Câm miệng.”
“Oh.” Ngoan ngoan đáp lại, nhưng giây tiếp theo: “Phụt… Ha ha…”
Lục Chinh: “…”
“Không phải anh đã đi rồi sao? Sao lại quay lại? Lưu luyến tôi à?” Cười đủ rồi, khoanh chân ngồi trêи giường, mắt đối mắt với người đàn ông bên kia.
Đứng dậy, đi tới mép giường, quần tây bao trùm đôi chân dài và thẳng tắp, ẩn chứa vẻ nghiêm nghị, lạnh lẽo nhưng vẫn không che giấu được chính khí mạnh mẽ của đàn ông.
Đàm Hi chớp mắt, bị bắt phải ngẩng đầu nhìn lên: “Anh… làm gì thế?”
Đột nhiên, trán bị phủ lên bởi bàn tay mát lạnh, cô bừng tỉnh, ngẩn người.
“Hạ sốt rồi.” Thu tay lại, cầm thuốc mỡ ném cho cô, “Tự mình bôi đi.”
Dịu dàng tới quá nhanh mà đi cũng quá nhanh, y hệt ngồi tàu lượn siêu tốc, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác mất trọng lượng thì đã lao thẳng xuống và dừng lại rồi.
Cầm thuốc mỡ trong lòng lên, Đàm Hi ngẩn ra mất mấy giây.
“Tối hôm qua, không phải là anh thoa cho tôi đấy chứ?” Cười gượng, cúi đầu, liếc nhìn cổ áo.
Còn may, hoàn chỉnh không xộc xệch.
Nhưng sao sau lưng lại lạnh thế?
Đưa tay sờ, soạt—
“Lục Chinh! Nói đi, có phải anh làm không?!”
Đôi tay đút vào túi quần, đứng nghiêng người: “Ông đây đã làm gì?”
Đưa lưng về phía gương lớn, ngoái đầu nhìn lại, mẹ kiếp—
Ở ngay giữa, dọc theo sống lưng có một lỗ rách to đùng, hơi cong lưng, một mảng lớn da thịt trắng bóng liền lộ ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới