“A! Hi Tử, cuối cùng bà cũng mở máy rồi! Nửa tháng trời không có tin tức gì, bà đi đến núi Cơ Đốc khai thác đá hoa cương rồi à?” Một giọng nói vang vọng, tốc độ nói vừa nhanh lại vừa gấp, vang lên bùm bụp.
Đàm Hi: “…”
“Đồ chết tiệt, bà nói đi chứ! Thật là tức chết đi mà!”
“Ờ… thì, tôi…”
Đàm Hi bị câu “đồ chết tiệt” của đối phương khiến cho ngẩn tò te.
Nếu có hiệu ứng đặc biệt, xin hãy giúp cô thêm ba vạch đen trêи đầu.
“Bà làm sao thế hả?! Có phải là lại bị cái tên Tần Thiên Lâm đó ức hϊế͙p͙ không? Bà đợi đấy, tôi đến tìm bà ngay đây! Cứ ở nguyên chỗ cũ không động đậy gì đâu nhé, tôi đến ngay đấy…”
Trong lòng ấm áp, chút cảm giác ngại ngùng thiếu tự nhiên ban nãy cũng đã tan tành mây khói.
“Ài, bà đừng có rối, tôi không sao cả.”
“Không sao á?” Giọng nói ngừng lại, sau đó lại bộc phát, “Sao lại không sao được chứ? Lần nào bà nói vậy chắc chắn là đều có chuyện cả.
Bà bị ngu luôn rồi à? Chịu ấm ức như thế mà còn định một mình cắn răng chịu đựng? Chẳng phải chỉ là một tên đàn ông có hai cái chân thôi sao, chỉ có mình bà mới để ý đến cái hạng đàn ông đó!”
“Tôi…”
“Bà bà bà, bà cái gì? Nhất định không được nói những câu như kiểu bà cam tâm tình nguyện gì đó đấy nhé, bà không thấy buồn nôn nhưng tôi thấy buồn nôn đấy!”
“Không phải, tôi không…”
“Không? Không đau lòng ấy hả? Xì, bà cứ giả bộ tiếp đi!”
“Tôi…”
“Được rồi! Không cần nói gì nữa, đều là chị em cả, tôi hiểu cả mà! Một câu thôi, bà đang ở đâu, để tôi tới đón.”
“… Tần gia.”
“Chẹp, tôi biết ngay mà…” Giọng nói hòa hoãn lại, “Ngoan nhé, đừng có khóc nhè, lát nữa chị sẽ dẫn cô em đi quẩy!”
Đàm Hi dở khóc dở cười, đang định mở miệng thì đối phương đã dứt khoát tắt máy.
Chị em sao?
Kiếp trước, cô lăn lộn với một đám đàn ông, xưng huynh gọi đệ, ăn thịt uống rượu, không chuyện gì không nói, còn về thứ đồ chơi “khuê mật” này, cô thực sự chưa bao giờ có.
Dù sao thì quan hệ giữa phụ nữ và phụ nữ vi diệu hơn nhiều mối quan hệ giữa phụ nữ và đàn ông, cũng phức tạp hơn nhiều.
So với những người đồng giới ăn nói chua ngoa, ra vẻ ta đây, cô thích chơi với những người khác giới hào sảng phóng khoáng hơn.
Chơi đến mức vô pháp vô thiên, điên cuồng, không cố kỵ điều gì.
“Ài…”
Nghĩ lại cũng thực sự thấy có chút hoài niệm…
Bây giờ, bỗng nhiên lòi ra một “người chị em”, nói chuyện suồng sã, ngoài việc không quen lắm, thấy không được tự nhiên cho lắm, còn lại thì… cũng tàm tạm!
Lật tìm danh bạ điện thoại, “Tiểu Ảnh Tử…” Đàm Hi đọc thầm thành tiếng.
Trong đầu lướt qua từng khung cảnh hai người ở bên nhau.
Lớp 10, hai người ngồi bàn trêи bàn dưới, gần như chưa bao giờ nói chuyện.
Lớp 11, Đàm Hi bị mấy đàn chị lớp trêи chặn lại ở WC, là Vệ Ảnh kéo cô chạy như điên về phòng học.
“Cảm, cảm ơn…”
“Ồ, cậu đừng khách khí.”
Sau đó, không có sau đó nữa.
Cho đến một ngày.
“Thưa cô, em muốn xin đổi chỗ ngồi.”
“Em muốn đổi đến đâu?” Đối với “học sinh ngoan”, “bông hoa nhỏ của Tổ quốc” luôn luôn là vẻ mặt tươi cười hài lòng.
“Bên cạnh bạn ấy.” Chỉ về phía sau, học sinh đồng loạt quay đầu lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới