Uống rượu mà cần bỏ thuốc à?
Uống rượu có cần làm ra vẻ như vậy à?
Đàm Hi muốn vả thẳng vào mặt hắn, dựng ngón tay giữa lên!
Sắc mặt Triệu Bân trầm xuống, nụ cười cứng ngắc.
Là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản, là cậu ấm được nuôi dưỡng bởi núi tiền vàng, đã có khi nào bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà chửi như vậy đâu chứ?
Huống hồ lại còn là một cô gái!
Hắn có thể làm cái đuôi đi theo Tống Bạch, đó là bởi vì cần dựa vào quyền thế của Tống gia, chứ không có nghĩa là có thể để mặc cho bất cứ ai tùy tiện buông lời cuồng ngôn trước mặt hắn!
“Con đĩ thối tha, mày muốn chết à?”
“Miệng đầy shit!”
“Mày đã không chạy thoát được rồi mà còn dám nghênh ngang nữa à?”
Nói xong, ra hiệu bằng mắt cho dì Hồng, bảo bà ta dạy cho cô ta một bài học.
Dì Hồng chỉ đợi câu nói này!
Bên ngực phải vẫn còn đau đớn co quắp, lại cộng thêm nửa năm trước vừa mới lắp đồ giả, bây giờ chỗ bị đụng trúng vừa sưng lại vừa tê nhức như thể sắp vỡ ra.
Bà ta oán hận liếc mắt nhìn Đàm Hi, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, cũng không nói gì, giơ thẳng tay ra đập lên mặt cô.
“Hi Tử, cẩn thận!”
Cùng với tiếng kinh hô của Vệ Ảnh, tiếng phụ nữ gào khóc thảm thiết vang lên.
Nhưng người kêu lên không phải là người đáng ra bị đánh – Đàm Hi.
Chỉ thấy làn váy đỏ lướt qua một đường cong ưu mĩ, dì Hồng đỡ ngực lùi lại phía sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm vào mặt tường mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Bỏ qua gương mặt vặn vẹo kia thì bà ta cũng có chút vẻ yếu ớt của Tây Thi, đáng tiếc lại bị dấu chân đạp vào ngang ngực kia làm hỏng mỹ cảm.
Đàm Hi bình tĩnh thu hồi chân phải, khiến quần chúng được dịp hiểu biết về cảnh giới cao nhất của động tác “xoạc chân”, nhìn đôi chân đó mà xem, vừa thẳng lại vừa dài, quan trọng nhất là có thể đứng mà xoạc chân nữa.
Không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng chuẩn xác.
Sắc mặt Triệu Bân không vui nhưng Tống Bạch lại không nhịn được bật cười thành tiếng, bờ môi tùy ý cong lên, vẫn kiềm chế cố nhịn xuống.
Đàm Hi nhìn về phía anh ta.
“Hình như cô rất giỏi ấy nhỉ?”
“Không tính là giỏi giang gì, nhưng xử lý một mụ già thì không thành vấn đề.”
“Đã từng tập à?”
“Anh đoán xem.”
“Không ngại uống với tôi một ly chứ?”
“Ai mời?”
“Tôi.”
“Đây là cách thức anh mời người ta sao?”
“Xin lỗi, tại họ quá gấp gáp rồi!”
“Thế thì sao?”
Ánh mắt nhẹ bẫng của Tống Bạch nhìn sang Triệu Bân.
Người kia liền hiểu ý, dù trong lòng giận dữ nhưng cũng buộc phải nhịn lại, nhìn dáng vẻ Tống Bạch thì có vẻ đang muốn bảo vệ cô ta.
Triệu Bân giơ tay lên, đám vệ sĩ mặc áo đen lùi về phía sau ba bước.
Trong lòng Đàm Hi hơi ổn định lại.
Nhưng dường như dì Hồng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cười đầy kỳ quái.
“Con nhãi ranh chết tiệt, đừng có lãng phí công sức nữa, tao xem mày còn cầm cự được bao lâu? Trong ba phút nữa, Thần Tiên Túy sẽ phát huy tác dụng, ngọc nữ biến thành kỹ nữ, đến lúc đó, đến lượt mày sẽ phải cầu xin đàn ông!”
Đàm Hi yên lặng chửi thề một câu!
Thực ra, tình hình còn nguy ngập hơn cả mụ già kia nói!
Khi ý thức được mình đã bị bỏ thuốc, cô đã cảm thấy tay chân mềm nhũn, lại trải qua thời khắc sinh tử đó, máu nóng sôi sục lưu chuyển trong cơ thể khiến cho công hiệu của thuốc càng được hấp thu nhanh hơn, cho nên bây giờ, ngoài việc chân tay mất sức ra, cô còn mơ hồ cảm nhận được một luồng khí nóng đang không ngừng từ bụng dưới dồn lên phía trêи.
Cố dằn lòng lại, cắn lên đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến cô tạm thời giữ được sự tỉnh táo.
Mỉm cười cong môi, đôi mắt sáng trong.
Ánh mắt xuyên qua đám người, cuối cùng dừng lại trêи người Tống Bạch, thẳng tắp không hề sợ hãi.
Bạn đang đọc bộ truyện Con Dâu Trời Phú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Con Dâu Trời Phú, truyện Con Dâu Trời Phú , đọc truyện Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú full , Con Dâu Trời Phú chương mới