Đến hôm ba mươi tết, ở Vương gia thôn, buổi sáng ba mươi thức dậy, phải đi đốt tiền vàng mã cho các trưởng bối đã qua đời, thỉnh bọn họ trở về đoàn tụ cùng mọi người.
Nhà Vương Phúc Nhi muốn đi viếng mộ chính là cha và nương của gia gia.
Mộ phần không xa, chỉ cách thôn vài dặm đường, người trong nhà trừ bỏ Thích thị đang mang thai không thể đi ra ngoài thì đều đi theo Vương Đồng Tỏa.
Đến mộ phần, Vương lão đầu và Triệu thị cũng đã đến từ sớm, cùng đi còn có Vương Thiết Tỏa và Sở thị, Vương lão đầu nhìn thấy mấy người Vương Đồng Tỏa thì nói: "Lão Tam cũng đến đây à, nhanh tới thắp hương khấn nguyện cho gia gia và nãi nãi của ngươi, thỉnh bọn họ trở về ăn bữa cơm đoàn viên."
Chờ mấy người Vương Phúc Nhi dập đầu, đốt tiền giấy xong, Vương lão đầu nói: "Đi thôi."
"Cha, mấy người đại ca và nhị ca đâu?" Vương Đồng Tỏa hỏi.
Triệu thị ở bên cạnh nói: "Ca tẩu ngươi nói tự bọn họ sẽ tới, không cần chúng ta chờ." Xem ra Triệu thị đối với hai người con trai và con dâu có chút không hài lòng, Vương lão đầu nói: "Ở riêng chính là ở riêng, ngươi cũng bớt tranh cãi, cũng qua năm mới rồi, còn không mau trở về chuẩn bị cơm trưa, cả nhà chúng ta cũng phải đoàn viên."
Bữa cơm đoàn viên ở Vương gia thôn là ở chính giữa trưa, cả một nhà hòa thuận vui vẻ ăn cùng nhau, trước đó phải dán câu đối, đốt pháo, thời điểm buổi tối cùng nhau đón giao thừa.
Lúc đi xuống núi, cả nhà Vương Phúc Nhi đụng phải cả một nhà của nhị gia gia và nhị nãi nãi đến viếng mồ mả, nhị gia gia chào hỏi đại ca của mình (chính là gia gia của VPN), đám con cháu cũng hỏi thăm sức khỏe lẫn nhau, rồi đều vội vàng rời đi. Vương Hoa Nhi vụng trộm nói với Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi, muội có thấy không? Sắc mặt Nhị nãi nãi thật không tốt."
Vương Phúc Nhi không muốn nhìn nhị nãi nãi, bởi vì lần trước chính là bà và khuê nữ của bà muốn bán mình đi làm nha hoàn. Nhưng mà người trong thôn cũng truyền khắp nơi, từ lần trước sau khi Hoa Đào đẻ non, ở trong Trần phủ thì một ngày đã không bằng một ngày rồi. Tiền mang về cũng không có nhiều như trước kia, có người còn nói, nói Trần lão gia kia lại coi trọng một nha đầu khác, quăng Hoa Đào sang một bên.
Ai, nhà của những kẻ có tiền đó, làm sao mà ở chung dễ dàng như vậy? Trèo cao ngã cũng thảm, Hoa Đào cũng chỉ là nhất thời được Trần lão gia coi trọng, giống như coi trọng một món đồ chơi, một cái bình hoa mà thôi. Đáng tiếc bản thân Hoa Đào lại không tự biết lấy, còn tưởng rằng là trường thịnh không suy, kỳ thật cũng chỉ là mây khói thoảng qua.
Mà thôi, nói văn nghệ như vậy làm gì? Hoa Đào thế nào, cũng không có quan hệ gì với mình, ngược lại nàng ấy không hay ho, không thể lại đây gây tai họa cho mình, mình nên cao hứng mới đúng.
Lại nói sau đó, ba tỷ muội Vương Phúc Nhi cùng với Vương lão đầu về tới nhà cũ, Vương Đồng Tỏa đi đón Thích thị tới đây. Mà lúc này đám người Đinh thị và Mã thị cũng thức dậy, làm cho Triệu thị và Vương lão đầu đều tức giận đến không chịu nổi. Nhưng nghĩ tới hôm nay là ba mươi tết, nên đành phải nhẫn nại chịu đựng, tính tình Triệu thị không tốt, cứ thế mà mắng hai con trai con dâu cho một trận, mắng bọn họ là bà nương (phụ nữ) lười, ngay cả viếng mồ mả cho tổ tông cũng dậy trễ như vậy, đến lúc đó tổ tông cũng không phù hộ bọn họ.
Đinh thị và Mã thị ở trước mặt Triệu thị cũng không dám nói cái gì, nhưng mà ở trên đường đi viếng mồ mả, phát ra bực tức với nam nhân của mình ở mức độ khác nhau.
Căn phòng trước kia của nhà Vương Phúc Nhi vẫn còn để không, nguyên nhân chính là ai cũng đều muốn muốn phòng ở này, nhưng mà ai cũng không muốn ra năm trăm văn tiền kia, cuối cùng huyên náo túi bụi. Vương lão đầu giận dữ, căn phòng ở liền để đó, nhưng mà vẫn có người để đồ vào.
Vương Phúc Nhi cảm thấy như vậy cũng không phải là biện pháp, hai người tứ thúc nhất định sẽ không cần, bởi vì qua năm bọn họ cũng sẽ cất nhà, nhưng mà mấy người Đại bá và Nhị bá cũng không biết như thế nào rồi.
Vào lúc này đây Triệu thị cảm thấy mình mang mệnh khổ, trước kia thời điểm không có phân gia, bà có con dâu đều không cần làm cơm, nhưng mà hiện tại chỉ có hai người bà với lão nhân, bà còn phải nấu cơm, trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy lúc trước mình đồng ý ở riêng, thật sự là rất thiệt thòi. Nhưng mà nay lão Tam cũng có nhà riêng, ngươi còn muốn để cho mọi người lại một lần nữa ở chung sao? Đây là chuyện không có khả năng.
Dựa vào bữa cơm trưa ba mươi tết mà nói đi, bà làm nương cũng còn phải tự bắt tay vào làm, trước kia Thích thị chịu khó nhất thì giờ không còn ở bên cạnh, vả lại cái bụng còn lớn hơn, nhà lão đại và nhà lão Nhị cực kỳ lười, có mắng cũng không làm.
Cũng may Sở thị coi như còn hiểu chuyện, bữa cơm hôm nay là do nàng làm. Nhưng mà suy nghĩ của Sở thị là, qua năm mới mình sẽ ở nhà mới, cũng là lần đầu tiên mình làm bữa cơm đoàn viên này, cũng không tính mệt.
Chờ thời điểm Thích thị tới được, Sở thị cũng đã xào mấy món đồ ăn, bởi vì tiểu cô Hà Hoa gả cho Thích Gia An, cho nên Triệu thị cũng được mấy con gà rừng. Vì vậy, trên bữa cơm trưa còn có món chính là gà rừng hầm này, còn lại, Vương Đồng Tỏa cũng mang sang tặng cho lão nương mình một ít miến, còn có Sở thị chính cũng mua một ít hàng tết qua năm mới, mỗi người một ít cũng coi như là phong phú.
Đinh thị và Mã thị thì cái gì cũng không có lấy ra nữa, từ trên núi viếng mồ mả trở về, thì vẫn ngồi ở nhà chính cắn hạt dưa, Triệu thị mắng thì mắng các nàng vẫn không động đậy.
"Hai cái phụ nữ lười! Lười chết các ngươi đi!" Triệu thị oán hận mắng.
Lại thấy Thích thị đang mang thai mà còn nhóm lửa, khó có khi được sắc mặt hoà nhã, kêu nàng đi nhà chính nghỉ ngơi, khiến cho Thích thị hoàn toàn giật mình, còn tưởng rằng Triệu thị là đang nói mát mình nữa chứ, nhưng mà vẫn bị Vương Hoa Nhi kéo lên nhà chính.
Vương Phúc Nhi đã sớm cầm cái mụn nước heo đã đầy bụi bẩn chơi cùng Vương Tứ Bảo, Vương Chi Nhi.
Vương Tứ Bảo muốn đoạt lấy đồ chơi của Vương Phúc Nhi, làm sao Vương Phúc Nhi có thể để cho tiểu thí hài này thực hiện được? Chẳng được bao lâu Vương Tứ Bảo đã bị Vương Phúc Nhi làm cho khóc lên.
Đức hạnh! Còn lớn hơn mình, lại là nam hài, tranh không lại thì khóc, Vương Phúc Nhi khinh bỉ.
Đinh thị ở bên trong nghe được tiếng tiểu nhi tử khóc, vội vàng đi ra xem, liên tiếp hỏi là ai bắt nạt Tứ Bảo, Vương Chi Nhi nhút nhát nói: "Đại bá mẫu, Tứ Bảo ca muốn mụn nước heo của Phúc nhi, Phúc nhi không cho, hắn liền khóc."
Vương Chi Nhi này thật đúng là, tố cáo à. Đinh thị nghe xong Vương Chi Nhi nói, nói với Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi, đứa nhỏ này sao không nghe lời, thứ này ngươi cho tứ ca ngươi chơi thì sao? Làm cho hắn khóc, thì ngươi liền vui vẻ hả?"
Vương Phúc Nhi đối với Đại bá mẫu này rất là cạn lời, nuông chiều đứa nhỏ cũng không phải chiều như vậy. Đồ của ta, dựa vào cái gì phải cho hắn, nếu hắn nhỏ hơn mình thì còn dễ nói, nhưng mà Tứ Bảo là ca ca đó. Tranh giành đồ với muội tử thì không nói, tranh không được còn khóc. Đại bá mẫu này không nói cho con mình phải nhường nhịn cho muội tử, lại còn mãnh liệt phê bình, đây đều là loại người gì vậy.
"Xấu hổ a xấu hổ, nam hài tử lớn như vậy mà còn khóc. Không chơi với ngươi!" Vương Phúc Nhi cầm theo mụn nước heo nhảy lên, vừa nhảy vừa chạy xa, nàng mới mặc kệ đó. Vương Chi Nhi do dự trong chốc lát, cũng chạy đi theo Vương Phúc Nhi rồi, tiếng Vương Tứ Bảo khóc còn lớn hơn nữa.
Đinh thị lôi kéo Vương Tứ Bảo đi nhà chính lý tố cáo với Thích thị: "Tam đệ muội, không phải ta nói ngươi, ngươi cũng nên quản Phúc nhi một chút đi, cũng đã lớn như vậy, ta cũng không thể nói được nó rồi."
Trong lòng Thích thị phiền, hỏi: "Đại tẩu là chuyện gì vậy ta cũng không có nghe rõ, cãi nhau giữa mấy đứa nhỏ, chúng ta làm người lớn mà quản cũng không tốt. Để cho tự bọn nó đi chơi thì tốt rồi."
Mã thị cũng nói: "Đúng vậy, ta thấy bình thường Phúc nhi rất nghe lời, đại tẩu, ngươi cũng không nên chuyện bé xé ra to nha. Lại nói, bình thường Tứ Bảo đều rất nghịch ngợm, lần trước còn đuổi gà của Trần mặt rỗ ở cách vách đến không đẻ trứng, nương tử của hắn tới cửa chửi mắng, việc này làm cho chúng ta cũng mất hết mặt mũi."
"Chuyện đã bao lâu rồi, ngươi còn nhắc tới làm gì?" Đinh thị nói: "Tam đệ muội, nha đầu Phúc nhi kia không mặc kệ được đâu."
Vương Hoa Nhi vào cửa chính thì nghe được câu này, trực tiếp lớn tiếng nói: "Đại bá mẫu còn không biết xấu hổ nói lời này, vừa rồi Tứ Bảo muốn tranh giành mụn nước heo của Phúc nhi, tranh không được liền khóc, Đại bá mẫu không nói Tứ Bảo, ngược lại còn nói Phúc nhi chúng ta! Thật là, bất công cũng không phải bất công như vậy."
"Ngươi đứa nhỏ này, người lớn đang nói chuyện, nào có chỗ cho tiểu oa tử ngươi xen mồm? Nhìn xem, nhìn xem, Tam đệ muội, mấy đứa nhỏ này của ngươi cũng nên dạy dỗ lại cho thật tốt đi, ngay cả ta là Đại bá mẫu cũng không nghe."
Thích thị nghiêm mặt nói: "Mấy đứa nhỏ của ta đều rất tốt, không cần đại tẩu phải nói ra nói vào."
Đinh thị không nghĩ tới thái độ của Thích thị lại cường ngạnh như vậy, trước kia, Tam đệ muội lại là người yếu đuối dễ bắt nạt, bây giờ thật đúng là phấn chấn đi lên ha. Thấy biểu tình như cười như không của Mã thị ở bên cạnh, Đinh thị nghĩ tới phòng ở của nhà lão Tam, được rồi, vì gian phòng ở kia, mình cũng không so đo với bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!