Hôm sau, Tiêu Thỏ còn đang ngủ bù trong phòng ký túc, bỗng bị đánh
thức bởi tiếng chuông điện thoại. Y tá trưởng Đỗ Hồng Mai gọi tới, giọng nói vô cùng nghiêm trọng. "Y tá Tiêu, mời cô tới phòng làm việc của tôi ngay lập tức, nhanh lên!"
Gọi gấp gáp thế không biết là có việc gì nhỉ? Tiêu Thỏ ba chân bốn
cẳng vội vàng mặc quần áo chỉnh tề chạy ra khỏi phòng mình. Lúc tới nơi, nàng chỉ thấy bên trong ngoài y tá trưởng còn có một cặp vợ chồng tầm
tuổi trung niên đang đùng đùng giận dữ, vẻ mặt vô cùng cáu kỉnh. Vừa
nhìn thấy Tiêu Thỏ, sắc mặt họ càng thêm tức tối.
Tiêu Thỏ vừa bước vào phòng, Bạch Tố ngay sau đó cũng tới nơi, xem ra chắc cũng bị y tá trưởng gọi tới.
Thấy hai người đã đến, Đỗ Hồng Mai phủ đầu bằng tiếng quát. "Hai cô, chuyện gì thế này hả?"
"Sao thế ạ?" Tiêu Thỏ thật chẳng hiểu gì cả, không biết mình làm sai
chuyện gì khiến Đỗ Hồng Mai nổi giận như thế. Bạch Tố thì chỉ đứng cạnh
lặng im.
"Hai vị này là người nhà của Phương lão thái thái ở phòng 213. Sáng
sớm hôm nay hai vị tới thăm lão thái thái phát hiện ra trên giường của
bà ấy đều là chất thải. Hỏi lão thái thái xem có chuyện gì thì bà ấy nói lúc hơn hai giờ tối quá có ấn chuông gọi y tá, nhưng không thấy ai tới
cả. Tối qua là hai cô trực đêm, vậy hai cô giải thích cho tôi xem tại
sao không có ai tới giúp lão thái thái như thế?"
Tối hôm qua? Tiêu Thỏ quả là nhớ ra tối qua có nghe chuông gọi y tá,
nhưng lúc đó rõ ràng Bạch Tố đã tới thăm phòng bệnh rồi kia mà, sao
lại... Tiêu Thỏ nhìn Bạch Tố, thấy vẻ mặt thường ngày vốn kiêu ngạo của
chị ta giờ trầm xuống, chị ta cắn môi im lặng không nói gì.
"Thế nào? Các cô dám làm không dám nhận sao?" Đỗ Hồng Mai càng lúc càng tức tối.
"Bệnh viện các cô nhất định phải trả lại công lý cho chúng tôi trong
chuyện này. Chúng tôi gửi gắm lão nhân gia cho bệnh viện chăm sóc là đặt lòng tin vào các vị, ấy vậy mà các vị lại đối xử với một người già như
thế. Hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ không đi!" Con
trai của Phương lão thái thái ngồi phịch xuống ghế xa lông tron phòng,
một dạng vênh váo hung hăng nạt nộ.
"Y tá Bạch, cô nói đi, hôm qua xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thỏ chỉ là người kiến tập, nên dĩ nhiên Đỗ Hồng Mai hỏi Bạch Tố trước.
Bạch Tố cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt không vui. "Tối qua quả là
có chuông reo gọi y tá, lúc tôi tới phòng 213 xem sao, chỉ thấy Phương
lão thái thái đang ngủ ngon..."
"Cô nói láo!" Con trai Phương lão đứng vụt lên. "Mẹ tôi mà vui vẻ ngủ ngon thế, vậy hôm nay trên giường đống chất thải ấy ở đâu ra? Cô đừng
có trốn trách nhiệm. Mẹ tôi tuy đã hơn tám mươi tuổi, nhưng vẫn còn tỉnh táo lắm!" Ông ta vừa nói vừa vung tay định đánh.
Cũng may Tiêu Thỏ nhanh tay nhanh mắt vội vàng đứng chắn giữa hai
người, kịp thời chặn lại tay của con trai Phương lão. "Phương tiên sinh, trước tiên mong ông đừng cuống lên thế đã. Tối qua quả thật chính mắt
tôi thấy y tá Bạch có tới phòng 213 thăm bệnh, tôi sẵn sàng làm chứng."
Lúc nàng thốt lên những lời này, vẻ mặt vô cùng thong dong, khiến người
đối diện chỉ biết sửng sốt.
Thật ra trong viện, các cụ già bảy tám mươi tuổi không kiềm chế tốt
dễ đi vệ sinh ra giường, người nhà bệnh nhân phần lớn là có thể thông
cảm với y tá. Thế nhưng những kẻ như người nhà Phương lão thế này, bới
bèo ra bọt tính kiếm chuyện gây sự định đòi bồi thường này nọ cũng không phải là ít. Rất nhiều lần bệnh viện vì muốn dàn xếp ổn thỏa cho khỏi
phiền phức, thường là ăn nói khép nép xin lỗi lập tức, nên rốt cục cũng
chẳng giải quyết gì.
Có điều Tiêu Thỏ không nghĩ thế. Nàng tận mắt chứng kiến Bạch Tố vào
phòng bệnh kia. Tuy chị ta tính cách cao ngạo khó gần, nhưng khi làm
việc vẫn luôn chuyên tâm tận sức. Nếu các nàng đã không sai, tại sao lại phải xin lỗi người cố tình gây sự?
Lời nói thẳng thắn đầy vẻ chính nghĩa của Tiêu Thỏ ngược lại lại
khiến cho con trai Phương lão thái có chút chột dạ trong lòng, ánh mắt
nheo nheo lại hùng hổ nói. "Cô nói thế mà tin được à? Chính miệng mẹ tôi nói không có ai tới. Các cô là đồng nghiệp, làm chứng giả giúp nhau có
gì khó? Tôi không tin các cô, tôi muốn gặp viện trưởng nói chuyện, các
cô gọi ông ta ra đây!"
Đỗ Hồng Mai vừa nghe ông ta đòi gặp viện trưởng lập tức luống cuống.
"Phương tiên sinh, xin đừng cáu giận thế, có gì từ tốn nói chuyện..."
"Nói chuyện từ tốn cái gì? Giờ các cô đã nói rõ không nhận trách nhiệm, vậy tôi phải tìm người chịu trách nhiệm chứ!"
"Hai cô còn không mau xin lỗi Phương tiên sinh đi!" Đỗ Hồng Mai thấy
người kia dáng vẻ hung hăng, vội vàng kéo Bạch Tố lại. "Lần này là các
cô sai, không còn gì mà giải thích cả, mau xin lỗi Phương tiên sinh
nhanh lên!"
"Tôi không sai!" Tính tình Bạch Tố làm sao có thể để người khác chụp mũ tội không phải của chị ta chứ.
Đỗ Hồng Mai giận dữ. "Bạch Tố, cô đừng tưởng có viện trưởng làm chỗ
dựa mà tác oai tác quái ở đây! Lỗi của cô thì cô phải nhận, không nhận
cũng không được! Hôm nay cô không chịu nhận lỗi, tôi sẽ nói với viện
trưởng. Khoa chúng tôi không cần loại y tá không chịu trách nhiệm như
cô!"
Tới nước này, Bạch Tố cũng phát cáu. "Chị khó chịu với tôi thì cứ
việc nói thẳng. Tôi không có tính làm không nói có, tôi nói tôi có đi
thăm phòng bệnh nghĩa là tôi có đi. Chị còn muốn thế nào?"
Người nhà Phương lão thái vốn chỉ muốn làm ầm ĩ một phen để đòi bồi
thường này nọ, ai dè bọn họ còn chưa làm ầm ĩ, hai cô y tá kia đã náo
loạn cả lên, vẻ mặt sững sờ ngẩn người đứng đó.
Chỉ có Tiêu Thỏ phản ứng nhanh, la lên. "Mọi người đừng cãi nhau nữa. Phòng bà ấy không phải còn có một bệnh nhân nữa sao? Chúng ta đi hỏi bà ấy là được, biết đâu lúc đó bà ấy cũng thấy thì sao?"
Mọi người còn đang nổi nóng, làm gì có ai nhớ ra điều này? Không như
Tiêu Thỏ nãy giờ đứng yên, lập tức nhớ ra phòng bệnh của Phương lão thái thái còn có một người nằm, hỏi bà ấy không phải rõ ràng hơn sao?
Thế là cả đám chạy đến phòng 213 hỏi thăm a di nằm cùng phòng. Kết
quả vị a di kia gần đây bị mất ngủ, nên tối qua Bạch Tố tới kiểm tra bà
ấy nhớ rõ ràng. Thế là con cái Phương lão thái thái rốt cục hết đường
cãi.
Một mặt, người nhà Phương lão thái tự biết mình đuối lý. Mặt khác, Đỗ Hồng Mai cũng biết mình hiểu nhầm Bạch Tố, tuy nhiên vừa xong cãi nhau
căng thẳng vậy, làm gì có chuyện một y tá trưởng như bà lại phải đi xin
lỗi đám trẻ ranh kia? Thế nên việc này ầm ĩ cả buổi sáng, cuối cùng cũng im ắng lắng xuống, chẳng có gì mới cả. Mọi người tản mát đi hết, chỉ
còn mỗi Tiêu Thỏ và Bạch Tố còn đứng tại chỗ.
Tiêu Thỏ mệt mỏi cả buổi sáng, giờ buồn ngủ chết đi được, hai mí mắt
yêu nhau vô hạn. Nàng nhìn Bạch Tố đứng cạnh, đoán chừng chị ta chắc
cũng chẳng so đo nhỏ mọn với mình, thế là thản nhiên ngáp dài rồi quay
người bỏ đi.
"Tôi sẽ không nói cám ơn cô đâu!" Bạch Tố bỗng thốt.
Tiêu Thỏ dừng bước, sững người nhìn chị ta.
"Cô đừng tưởng cô giúp tôi chuyện này sẽ khiến tôi tỏ lòng kính trọng cảm kích cô. Tôi vốn không hề sai!"
Tiêu Thỏ nản cả người, mình chỉ mới ngáp một cái thôi mà, sao chị ta phải suy diễn nhiều thế chứ?
Bạch Tố không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, nói tiếp. "Tôi sẽ
không cho bất kỳ ai đến gần tiếp cận anh ta, kể cả cô cũng vậy. Tốt nhất cô bỏ ý đồ đó đi. Anh ta vĩnh viễn không thể thuộc về một ai hết, mà
nếu có, đó chỉ có thể là tôi!"
Anh ta? Anh là là chỉ Giang Hồ chăng?
Trong thoáng chốc, Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy thật sự là khâm phục Bạch
Tố. Mặc cho quá khứ giữa hai người đó từng có khúc mắc gì, nhưng đã qua
lại bấy nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện như thế, chị ấy vẫn có dũng khí để yêu thương một gã tính cách quái đản, bất cần đời, nhân phẩm
thấp kém như Giang Hồ, mà còn yêu thương nhiều tới mức không oán hận
không hối tiếc, tê tâm liệt phế!
Cô gái xinh đẹp này, quả thật vô cùng vĩ đại!
Tiêu Thỏ chắp tay thành quyền, thốt lên lời nói tự đáy lòng. "Bạch sư tỷ, chị hãy cố lên! Em chân thành cầu nguyện cho chị sẽ thành công!"
Bao nhiêu năm nay, đối với đám con gái chung quanh Giang Hồ, Bạch Tố
đe dọa cũng có, dùng tiền mua chuộc cũng có, châm chọc cay độc cũng
có... Cuối cùng tất cả bọn họ đều lộ rõ vẻ dữ dằn nào chửi bới nào khóc
lóc nào nanh nọc, rồi tất tần tật đều rời khỏi anh ta. Chỉ có mỗi Tiêu
Thỏ, không những không đi, lại còn quay người lại cổ vũ chị ta cố gắng
lên, khiến cô gái cao ngạo tự tin vào mình như Bạch Tố cũng ngẩn cả
người.
Tình huống gì thế này?
Thật ra Bạch Tố làm sao biết được, cũng như chị ấy yêu Giang Hồ, trừ
Giang Hồ ra toàn bộ đám con trai khác đều chẳng khác gì cặn bã, trong
lòng Tiêu Thỏ, vị trí đặc biệt kia đã sớm bị một kẻ nào đó chiếm giữ từ
lâu, thế nên với nàng Giang Hồ xét cho cùng cũng chỉ thân thuộc hơn đám
người qua đường Giáp Ất Bính Đinh chút xíu, nào có ý đồ gì khác đâu cơ
chứ?
Hôm đó, khi Tiêu Thỏ về phòng gọi điện cho Lăng Siêu, liền kể lể tuốt tuồn tuột mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho hắn ta nghe. Kể xong còn không quên đùa một câu. "Thật ra em thấy Bạch sư tỷ rất xứng đôi với Giang sư huynh nha!
Lăng Siêu thờ ơ hỏi lại. "Nói thế là sao?"
"Hai người đều biến thái như nhau."
"Phụt!" Lăng Siêu xém phun ngụm nước. "Bà xã, miệng em càng ngày càng độc địa nha!"
"Cũng tàm tạm thôi, làm sao bằng anh được." Nên biết trước giờ nàng
vốn trong sáng hiền lành biết mấy, nhưng kể từ khi theo Lăng đại công
tử, không những sức chịu đựng tăng lên rõ rệt, mà da mặt còn càng lúc
càng dày, giờ nói câu nào là ý tại ngôn ngoại, trong gối có kim hết cả.
Chả trách Đổng Đông Đông hay nói nàng gần son tất đỏ, mà gần mực đảm
bảo... càng ngày càng đen tối nha!
Thật ra Tiêu Thỏ gọi điện nói chuyện này với Lăng Siêu, chẳng qua là
thấy thú vị thì thuận miệng kể thôi. Có điều đầu óc siêu việt của Lăng
đại công tử lại suy diễn ra rất nhiều. Gác máy rồi, bộ não vốn không
hoạt động theo nguyên lý thông thường của người nào đó bắt đầu vận hành
tốc độ cao: Bạch Tố liên tục khó dễ Tiêu Thỏ là vì Giang Hồ, chứng tỏ
nếu Giang Hồ không làm ra việc gì đó vượt rào, làm sao Bạch Tố lại nói
này nói nọ Tiêu Thỏ kia chứ? Vấn đề không phải ở chỗ Tiêu Thỏ phản ứng
anh ta ra sao, mà ở chỗ Giang Hồ muốn làm cái gì với nàng kìa. Dù cho
Tiêu Thỏ vốn không có ý tưởng hồng hạnh xuất tường, nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể cho phép việc bên cạnh người phụ nữ của mình tồn tại một
gã đàn ông có thể uy hiếp địa vị của bản thân được!
Kẻ gian xảo nào đó bắt đầu nheo nheo mắt, ngón tay bắt đầu nhẹ nhẹ gõ nhịp trên bàn, một cái, hai cái, ba cái. Vừa lúc ngón tay gõ xuống mặt
bàn lần thứ ba, khóe môi ai đó bỗng nhếch lên đầy mưu toan.
Nếu Tiêu Thỏ không có cách nào tìm gặp mình, vậy thì mình đi tìm cô nàng vậy...
Ngày hôm sau.
Sau khi chuyện đã trôi qua được vài hôm, Đỗ Hồng Mai xem chừng nghĩ
vì mình khó chịu với Bạch Tố mà liên lụy tới Tiêu Thỏ nên trong lòng hơi áy náy. Thế là lần đầu tiên bà ấy không kêu Tiêu Thỏ đi pha trà rót
nước nữa, mà giao cho nàng đi chọc ven truyền dịch cho một bệnh nhân.
Tiêu Thỏ tuy rất vui nhưng không tránh khỏi lo lắng một chút. Thực
tập đã được ba tuần, mà đây mới là lần đầu tiên nàng được tự mình tới
truyền dịch cho bệnh nhân. Thế là nàng vừa trong lòng thầm đọc lại các
bước để cắm kim truyền dịch, vừa bước vào phòng bệnh. Bệnh nhân đang chờ nàng là một bác gái hơn năm mươi tuổi, vào đây sau một vụ tai nạn giao
thông, giờ đã gần như hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ cần truyền dịch thêm vài
hôm là được. Mọi việc được tiến hành vô cùng thuận lợi, Tiêu Thỏ từ tốn
làm các bước mà giáo viên ở trường đã chỉ dẫn, vô cùng dễ dàng tìm thấy
tĩnh mạch, rồi chọc kim tiêm vào dưới da. Vậy là lần đầu tiên thực hành
của nàng đã kết thúc hoàn hảo.
Tháo nốt sợi dây cao su thắt chặt tay bệnh nhân, Tiêu Thỏ cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nàng nghe thấy tiếng động lạ sau lưng, quay lại hóa ra là Giang Hồ đã đứng đó tự lúc nào, đang mỉm cười nhìn nàng.
"Lần đầu truyền dịch cho bệnh nhân à?" Rời khỏi phòng bệnh xong, Giang Hồ mới hỏi Tiêu Thỏ.
"Lúc đi tập quân sự em có cắm kim truyền cho Nghê Nhĩ Tư một lần, có
điều lần đó em chưa biết cách, khiến tay con bé sưng lên một thời gian."
"Không sao, ai cũng có lần đầu tiên cả thôi, từ từ sẽ tiến bộ hơn."
Giang Hồ nhìn nàng âu yếm, cơ mà ánh mắt của anh ta lại khiến Tiêu Thỏ
sợ hãi. Thật ra từ sau lần đi thăm bệnh nọ Giang Hồ cầm tay nàng không
buông, nàng vẫn cố gắng hết sức tránh mặt anh ta nhiều nhất có thể. Một
là để tránh việc Bạch Tố lại hiểu lầm, hai cũng vì chính mình nữa. Dù gì Giang Hồ cũng là con trai viện trưởng, trong bệnh viện có cả một dãy
dài các cô gái chưa chồng hăm he nhìn nàng như lang như sói, nàng không
muốn thành cái gai trong mắt bọn họ.
"Thỏ Thỏ, em..."
Anh ta còn chưa nói hết câu, Tiêu Thỏ đã bất giác lùi lại một bước.
Giang Hồ thật bất đắc dĩ, cười khổ. "Em chán ghét anh tới thế cơ à?" Ánh mắt có chút bi thương.
Tiêu Thỏ cũng hơi ngại ngùng. "Sư huynh không nên hiểu nhầm, không
phải em chán ghét anh, mà chỉ là..." Chỉ là chán ghét việc anh suốt ngày vươn tay định phi lễ em thôi.
Giang Hồ dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của Tiêu Thỏ, nên bước lại
gần hơn. "Em đã không chán ghét anh, tại sao lại tránh anh thế?"
Tiêu Thỏ giật lùi. "Em, em nào có..."
"Thật không?" Anh ta tiếp tục tiến lại.
Là giả đó! Tiêu Thỏ thầm nghĩ, rồi bắt đầu chăm chú suy nghĩ xem có
nên tiếp tục nện cho anh ta một trận nữa không. Nơi này là nơi công
cộng, một y tá bé nhỏ như nàng lại đánh bác sĩ, có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt...
Còn đang nghĩ ngợi, bỗng nàng thấy Giang Hồ dừng phắt lại không tiến tới nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng nàng.
Tiêu Thỏ quay đầu lại, trong giây lát bỗng thấy tâm trạng hoàn toàn giãn ra.
Là Lăng Siêu.
"Sao anh lại tới đây?"
Tiêu Thỏ chạy tới khoác tay Lăng Siêu,
gương mặt hân hoan ánh mắt tươi cười đập thẳng vào mắt Giang Hồ, khiến
trong lòng anh ta bỗng hẫng một cái, môi nhếch lên một nụ cười chua
chát.
"Bác sĩ Giang, tôi muốn thay mặt Thỏ Thỏ xin phép cho cô ấy nghỉ nửa tiếng." Lăng Siêu thản nhiên nhìn Giang Hồ.
Giang Hồ rất muốn cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Tiêu Thỏ, câu từ chối lại không thốt nên lời, đành yên lặng nhìn hai người kia
khẽ gật đầu.
Lăng Siêu không nói gì thêm, nắm tay Tiêu Thỏ bước ra ngoài.
Bên ngoài tòa nhà này vừa hay có một cái bệ cao, Tiêu Thỏ bị Lăng
Siêu kéo tay bước tới đó, chẳng hiểu vì sao hắn bỗng xuất hiện, lại càng không hiểu sao tự nhiên lại lôi kéo mình ra ngoài này.
Hai người ra tới nơi, Lăng Siêu bỗng dừng bước, quay người lại nhìn nàng chằm chằm.
Đã một tuần không gặp, bỗng dưng hắn lại xuất hiện, lại dùng ánh mắt
nóng bỏng đó nhìn mình chăm chú. Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác là lạ, hơi
hơi khẩn trương, lại thắc thỏm không yên, rồi thêm chút thẹn thùng, thật không khác nào... thiếu nữ nổi lòng xuân. Nghĩ tới đây nàng bỗng đỏ
bừng hai má. Dù cho Giang Hồ lúc nãy có lại gần mình, nhưng trong lòng
nàng không hề có cảm giác này, mà giờ chỉ cần Lăng Siêu nhìn nàng chăm
chú lại có thể khiến nàng nhộn nhạo xuân tâm.
Thấy gương mặt Tiêu Thỏ vốn trắng trẻo giờ lại đỏ ửng lên thẹn thùng, cơn tức giận không tên trong lòng Lăng Siêu bỗng vơi đi không ít. Quả
thật hắn tin tưởng Thỏ Thỏ sẽ không phản bội lại lòng tin của mình, thế
nhưng hồi nãy chứng kiến hai người đứng gần nhau như thế, lòng hắn vẫn
không tránh khỏi trầm xuống, một cơn lửa giận từ đâu âm ỉ cháy lên.
Tiêu Thỏ nào có biết Lăng Siêu đang nghĩ gì. Nàng chỉ biết còn cứ
đứng yên thế, nàng sẽ thành một quả cà chua chín mất, nên vì lo lắng cho làn da mỹ miều, nàng vẫn quyết định lên tiếng trước.
"Sao anh lại đến đây?"
"Thế anh không được đến à?" Lăng Siêu hỏi lại.
"Ơ..." Tiêu Thỏ ngẩn ra. "Ý em không phải thế. Em là muốn hỏi sao hôm nay tự dưng anh lại rảnh rỗi thế?" Hôm nay là thứ tư, theo lẽ thường
thì Lăng Siêu phải đi làm mới đúng chứ, sao tự dưng lại xuất hiện nơi
này.
"Anh xin nghỉ làm một ngày."
"Hả?" Tiêu Thỏ kinh hãi. "Anh xin nghỉ làm chỉ để đến gặp em?"
Lăng Siêu nhướng mày. "Không được à?"
Tiêu Thỏ nóng ruột. "Công việc quan trọng thế, sao anh lại xin nghỉ?"
"Vì anh có việc quan trọng hơn công việc đang chờ anh."
"Việc gì?"
"Gặp em." Hắn ta vừa nói, mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng vào nàng.
Gặp mình? Tiêu Thỏ ngẩn ngơ, gương mặt vốn đã bớt đỏ giờ lại đỏ ửng.
Nàng hơi hơi cúi đầu nhăn nhó càu nhàu. "Hừ, gặp em thì có gì quan trọng chứ, có phải chưa từng gặp đâu..." Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong
lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
"Đương nhiên là quan trọng chứ. Anh mà tới muộn, cô bé quàng khăn đỏ bị sói xám ăn thịt thì sao?"
Hở? Tiêu Thỏ ngơ ngác ngẩng lên nhìn hắn ta, cô bé quàng khăn đỏ? Sói xám? Hôm nay Lăng đại công tử đổi sở thích, tới đây để kể chuyện cổ
tích à? Có điều nàng nhanh chóng phát hiện có cái gì là lạ trong ánh mắt Lăng Siêu, một chút khó chịu, dằn dỗi, tác dụng đầu tiên là để gợi nên
cảm giác tội nghiệp ở nữ giới, chính là nàng.
Hí hí, đúng chắc, hắn ta đang ghen!
Tiêu Thỏ bỗng vui vẻ hẳn lên, mặt cũng không đỏ nữa, tim cũng không
nhảy nhót loạn xạ như trước, mà ngược lại nàng bỗng cảm thấy hân hoan vô cùng. Xét cho cùng, có thể làm cho Lăng đại công tử ghen được cũng
chẳng phải việc dễ dàng cho lắm.
Nàng cười tít cả mắt lại, hai con mắt nheo lại thành hai vầng trăng
non xinh xắn sáng ngời, và còn không quên thò một ngón tay ra chọc chọc
tay kẻ nào đó. "Này, không phải anh đang ghen đấy chứ?" Rồi nàng cũng
chẳng chờ Lăng Siêu có trả lời không, chỉ mủm mỉm tự sướng. "Em cũng
thật có thể diện nha, có thể khiến anh gh..."
Thỏ Thỏ chưa nói hết câu đã phải ngưng bặt, vì Lăng Siêu bỗng kéo tay nàng lại ôm chặt vào lòng.
"Ừ, anh ghen đấy!" Giọng hắn đầy cam chịu mơ hồ truyền tới tai nàng,
Tiêu Thỏ bỗng có khoảnh khắc cảm thấy rất rất không chân thực. Thật ra
Lăng Siêu không phải chưa từng ghen, chỉ là tính cách hắn ta rất là
không được tự nhiên, lại hay khó chịu, nên ghen tuông là chuyện thường
tình. Có điều nàng thật không ngờ hắn lại dũng cảm thừa nhận như thế.
Thì ra vị trí của mình trong lòng hắn đã quan trọng tới thế, nên là hắn
mới có thể bỏ qua lòng tự tôn của đàn ông mà thú thật hắn quan tậm tới
nàng, nên mới ghen vì nàng...
Khoảnh khắc này, được hắn ôm vào lòng thế này, Tiêu Thỏ quả thật thấy lòng vô cùng rối loạn. Bỗng dưng nàng có ý nghĩ, thật sự mình vô cùng
may mắn mới có thể được một người con trai yêu mình tới thế. Vậy nên dù
cho sau này có ra sao, nàng sẽ không buông tay hắn ra.
Tiêu Thỏ khẽ với tay đặt lên vai hắn nhẹ nhàng đẩy ra, ánh mắt hai
người chạm vào nhau. Chính vào giây phút đó, Tiêu Thỏ làm một hành động
vô cùng đáng kinh ngạc: nàng kiễng chân lên, chủ động hôn Lăng Siêu.
Nụ hôn đến một cách bất ngờ. Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng hai mươi năm qua, chưa một lần nào Tiêu Thỏ từng chủ động với hắn như
thế. Bởi vậy, khi cảm nhận được cánh môi hồng của nàng nhè nhẹ áp lên
môi mình, Lăng Siêu ngẩn ngơ. Đây hoàn toàn không phải một nụ hôn thành
thục, thậm chí phớt nhẹ như gió lướt qua, chỉ là hai đôi môi khẽ chạm
vào nhau, ngắn ngủi vô cùng. Thế nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy,
trái tim Lăng Siêu bỗng bất giác đập nhanh hơn mấy nhịp, như thể có một
thứ nọ vừa mới phá kén chui ra trong ngực hắn, khiến cho cảm giác ngọt
ngào, cảm nhận sự non mềm của đôi môi kia từ từ lan ra toàn thân. Từng
đầu dây thần kinh như đang rung lên ngân nga bài ca hạnh phúc, cho tới
khi đôi môi nọ rời đi, trong lòng vẫn như đang có ngọn lửa sôi trào nhảy nhót không cách nào kìm giữ được.
Sự kích động ấy, cảm giác xúc động ấy, hắn không muốn chúng dừng lại
như thế. Vậy nên hắn vươn tay giữ gáy nàng lại, cúi đầu nhanh chóng giữ
lấy đôi môi tuyệt vời kia. Lần này, không còn là hai đôi môi khe khẽ
chạm vào nhau, mà là quấn quít, là khắc sâu, là in dấu, là dùng toàn bộ
tình yêu thương dồn lên hai cánh môi này, không nỡ buông ra.
Mặt trời bỗng ló ra từ sau mấy tầng mây. Ánh rực rỡ ấy xen vào giữa
hai người, phản lại một thứ ánh sáng rạng ngời và chói lọi, khiến cho ở
một góc cửa sổ có bóng người lẳng lặng đứng đó không khỏi che mắt vì
lóa. Anh ta nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng từng giọt, từng giọt chua xót đang nhỏ vào trái tim cô độc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!