Tôi
nghe xong ngây người, đây là lời một thị vệ có thể nói sao? Đầu óc mụ mẫm,
không biết phải đối đáp ra sao, tôi cười gượng: "Nhất thời lo lắng nên
không nghĩ được nhiều.".
"Bình
thường trầm tĩnh, đến lúc này lại hành động lỗ mãng, ngày trước căn dặn ngươi
đúng là công toi. Nếu như ngươi còn cứ thế này, đừng nói là đi cầu thân, ngay
cả chốn thâm cung này cũng chẳng thể tồn tại được."
Tôi
cười trừ.
Có lẽ
số lần cười trừ của tôi nhiều hơn bình thường khiến Thẩm lão đầu phát hiện ra
có gì đó bất thường. Ông ngẩng đầu nhìn với ánh mắt dò hỏi làm tôi hốt hoảng.
Dường
như có ánh sáng phát ra từ đôi mắt ông? Chẳng lẽ đây chính là do nội công thâm
hậu như trong sách đã viết?
"Vinh
nha đầu, có chuyện giấu ta đúng không?"
Chỉ một
câu nói mà Thẩm lão đầu đã vạch trần sự thật.
Tôi
cười: "Nếu nói rằng tiểu nữ va đầu vào cột rồi mất trí nhớ thì liệu tiền
bối có tin không?'', tôi nói thẳng. Có những lúc, những câu nói thật thế này
lại có thể che đậy được dối trá.
Thẩm lão
đầu trầm ngâm một lúc.
"Còn
có ai biết chuyện này nữa?"
"Có
Tố nhi biết một chút, tiểu nữ nói rằng va vào cột xong đau đầu, có một số
chuyện không nhớ rõ nữa."
"Ngươi
cũng không nhớ ra ta là ai đúng không?", khoé môi ông thoáng qua một nụ
cười.
Tôi
cười lúng túng, gật đầu, "Tuy vậy tiểu nữ cảm thấy quan hệ của tiền bối và
tiểu nữ rất mật thiết. Không hiểu vì sao, nhìn thấy tiền bối trong thâm tâm đã
có cảm giác thân thuộc như người thân trong gia đình." Cứ nịnh cái đã còn
có hiệu quả hay không thì mặc kệ.
Sắc mặt
của Thẩm lão đầu hơi biến đổi nhưng ngay lập tức bình thường lại, tôi biết rằng
mình nịnh đúng đối tượng rồi.
Ngay
sau đó Thẩm lão đầu gượng cười, ánh mắt nhìn tôi càng thêm yêu thương,
"Đành vậy, dù sao ngươi cũng có lương tâm, không phụ công ông già này bao
năm nay.".
Ông ý
thật sự chỉ là một thị ệ bình thường sao? Sao tôi chẳng thấy giống chút nào.
"Tiền
bối là ai? Chúng ta có quan hệ gì? Nói cho tiểu nữ biết được không?
Tiểu nữ
thực sự không nhớ gì cả.".Tôi "khẩn
Nét mặt
Thẩm lão đầu có phần thất vọng nhưng ngay sau lại cuời, nói : "Ta là một
thị vệ bình thường, chẳng qua ở bên cạnh ngươi từ bé tới lớn nên thân thiết hơn
những người khác."
Tôi
cười lắc lắc đầu, quỷ mới tin được mối quan hệ này lại đơn giản như thế, chưa bao
giờ thấy thị vệ nào như ông ta, không phân biệt lớn bé, lại còn gọi công chúa
là nha đầu.
Thấy
tôi lắc đầu tỏ ý không tin, Thẩm lão đầu cười: "Cũng may đầu óc vẫn minh
mẫn, ta đã hứa với mẫu thân ngươi sẽ chăm sóc ngươi cho tốt."
Mẫu
thân? Một hoàng phi có quan hệ với thị vệ tốt thế này không biết bên trong còn
ẩn chứa những chuyện phong lưu gì? Không dám hỏi nhiều, tôi gật đầu giả vờ
hiểu.
"Tiểu
nữ còn một chuyện nữa muốn hỏi." Tôi do dự, không biết có nên hỏi về hoàng
đế anh trai không.
"Nói
đi, có gì không hiểu cứ hỏi ta. Trong cung người nhiều việc cũng nhiều nhưng
không phải bạ ai cũng có thể hỏi được."
Tôi
biết ý ông không muốn tôi tùy tiện hỏi chuyện cũ của người khác.
"Quan
hệ của tiểu nữ và hoàng đế anh trai ngày trước thế nào?", tôi hỏi.
Thực ra
tôi muốn hỏi cái mối quan hệ đặc biệt giữa cô Phúc Vinh công chúa và hoàng đế
anh trai. Sau hai lần tiếp xúc với hoàng đế anh trai, thấy giữa họ không thể là
quan hệ anh em bình thường. Có khi nào có loạn luân không? Đối với hoàng cung
cổ đại đây là chuyện bình thường nhưng tôi là người hiện đại sao có thể làm
giống họ được.
Thẩm
lão đầu ngây người, nét mặt phức tạp, một lúc sau mới nói: "Cũng tạm được,
khi còn sống mẫu thân của ngươi và mẫu thân hoàng thượng có quan hệ rất tốt nên
ngươi và hoàng thượng cũng gần gũi với nhau hơn. Có rất nhiều chuyện không thể
chiều theo ý của ngươi được."
Tôi có
phần không tin, trực giác mách bảo rằng ông già này không nói đúng sự thật.
Thẩm
lão đầu ngừng một lúc rồi tiếp: "Sau này nên cách xa hoàng thượng, tự cổ
đến nay làm bạn với vua như làm bạn với hổ."
Trời,
ông già này thật to gan, dám nói thẳng những lời đại nghịch bất đạo như thế.
"Dù
sao ngươi cũng không muốn đi cầu thân vậy ta đưa ngươi ra khỏi cung, thế
nào?"
"Hả?"
tôi nhất thời không dám tin vào lời ông nói, có khi nào cố tình lừa tôi không?
"Tuy
vậy bây giờ mà muốn ra ngoài cũng tốn công sức, đợi đến lúc ngươi trên đường đi
Ngõa Lặc ta sẽ nghĩ cách cứu ra, cho nên thời gian này an tâm ở đây, đừng nghĩ
lung tung nữa.", nói rồi ông đứng dậy lấy tay phủi bụi đất trên người rồi
đi ra ngoài.
Cái ông
già này đúng là kì quái, không coi hoàng đế ra gì, đưa công chúa ra khỏi cung
mà cứ như đi chơi.
"Đợi
đã."
Thẩm
lão đầu dừng chân.
"Tiểu
nữ có chuyện chưa hiểu."
"Sao?"
"Tại
sao hoàng đế Ngõa Lặc đòi tiểu nữ đi cầu thân?"
"Cũng
chẳng có gì, chỉ là khi ngươi ra đời có rất nhiều chim hỉ tước tập trung trên
đỉnh cung điện của mẫu thân ngươi cho nên người đời đều nói ngươi là phúc tinh
giáng trần. Tên Ngoẵ Lặc khốn kiếp chắc có phần mê tí
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!