Khi Hạ Linh Tễ nhận được cuộc gọi tới của bà Hạ, thì máy bay riêng đúng lúc hạ cánh.
Lối đi tuy trống trải nhưng thiết kế phong cách cực kỳ mạnh mẽ, không có bất kỳ một đường nét trang trí thừa nào, trông giống như một phong cách công nghệ thông minh, đây là sân bay tư nhân do Hạ Linh Tễ xây dựng ở thành phố tấc đất tấc vàng Thâm Thành.
Bên trong có đậu một số máy bay riêng của anh.
Còn có một số cái đang ở nước ngoài.
Hạ Linh Tễ tuy có địa vị và xuất thân hiển hách, nhưng anh không có nhu cầu loại vật chất đặc biệt nào cả, ngoài việc yêu thích mua máy bay tư nhân, du thuyền và xe thể thao. Phần lớn số tiền anh kiếm được đều chi cho những thứ này và bảo dưỡng nó hàng ngày.
Chỉ cần gặp được cái vừa mắt, dù bao nhiêu tiền cũng sẽ mua bằng được.
Loại sở thích xa hoa này nổi tiếng đến mức ai ai trong Thâm Thành cũng đều biết.
Một chiếc máy bay tư nhân mới đặt mua cách đây nửa năm đã được đưa đến đây vài ngày trước, Hạ Linh Tễ thuận tiện đến xem thử.
Thân máy bay khổng lồ màu đen xanh cực kỳ bắt mắt và chất chơi dưới ánh nắng mặt trời, với những đường nét mượt mà và sắc nét, phản chiếu ánh sáng gay gắt, từ trên cao nhìn xuống mà coi thường vạn vật.
Toàn thân như đang viết: Bổn máy bay cực kỳ cao quý đấy.
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nhìn chiếc máy bay từ bệ kính cao 10 mét.
Những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai như một vị thần bị giam cầm trong nhà tù thủy tinh khổng lồ.
Thân hình đĩnh đạc thon dài không hề bị chiếc máy bay to lớn áp chế, đôi mắt xanh xám của người đàn ông càng tăng thêm vẻ hoang dã, quyến rũ muốn chinh phục cỗ máy khổng lồ này.
Các thư ký và nhân viên đi theo cũng không dám liếc nhìn nhiều.
Cho đến khi chuông điện thoại cá nhân vang lên, Hạ Linh Tễ nhìn tên hiển thị trên màn hình, đôi môi mỏng không chút để ý mà cong nhẹ.
Như vị thần quay lại nhân gian.
“Hạ Linh Tễ, Aaaaa, tối qua có phải anh không mang bao không?”
Ừm—–
Cái chủ đề này, không những quay lại nhân gian, còn quay sang tình dục.
Thư ký Tùng đã rút kinh nghiệm từ lần trước, khi nhìn thấy Hạ tổng nói chuyện với phu nhân, anh ta rất sáng suốt tinh ý bảo mọi người đứng cách xa ra.
Miễn cho nghe được những cái gì không nên nghe.
Hạ Linh Tễ xoay người đi ra ngoài, không nhanh không chậm nói: “Size của khách sạn không đúng.”
“Vậy anh không biết đường đi mua sao? Bên ngoài khách sạn có rất nhiều cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ!!”
“Ồ….Size của Hạ mỗ đều cần đặc biệt đặt làm, trong nước không có.”
“Loại size này, không phải bà Hạ là người biết rất rõ ràng sao.”
Tần Mang tức giận, nhất thời không nói ra lời: “…..”
Hạ Linh Tễ nghe thấy tiếng hô hấp của cô không ổn, liền an ủi cô: “Yên tâm—–”
“Đa số là anh đều bắn ở ngoài.”
“Chỉ có lần cuối cùng, là em….” quá mạnh bạo.
Còn chưa nói hết câu.
“Câm miệng!”
“Hạ Linh Tễ, từ hôm nay trở đi, anh chính thức mất đi một người vợ hoàn mỹ với làn da trắng nõn, mềm mại, xinh đẹp và thân hình bốc lửa rồi nhé!!!!”
Tần Mang tức muốn nội thương mà dập điện thoại.
Trong căn gác mái nhỏ bằng gỗ không người ở trường quay.
Tần Mang cầm chiếc quạt sư tử đang thổi gió, mấy sợi tóc đen buộc cao xõa xuống gò má, tạo nên vẻ tùy tiện nhưng vẫn xinh đẹp.
Tuy nhiên, sức gió nhỏ này không thể làm hạ hỏa tâm trạng của cô lúc này.
Tiểu Đồng đứng bên cạnh thận trọng hỏi: “Có cần mua thuốc tránh thai không chị?”
Tần Mang lạnh lùng liếc một cái: “Bọn chị là vợ chồng hợp pháp, uống thuốc làm gì?”
“A—–”
“Nếu mang thai thì sao?”
Khóe miệng Tần Mang hiện ra một tia cười lạnh, đi giày cao gót duyên dáng xuống lầu: “Có thai thì sinh, sinh xong thì để Hạ Linh Tễ ở nhà chăm sóc con cái.”
Giữa mùa hè nóng bức, có một cơn ớn lạnh sống lưng không thể giải thích được.
Nhìn dáng người mảnh khảnh duyên dáng đó, đáy mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Tần Mang bên kia, đang thổi một chiếc quạt nhỏ, chậm rãi đi quay trở lại phía trường quay, cô chỉ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để gọi cho Hạ Linh Tễ, khung cảnh yên tĩnh cũng làm cô trở nên bình tĩnh lại.
Nhẩm tính ngày, chắc mấy hôm nữa là cô tới tháng thôi, vẫn còn trong kỳ an toàn.
Khả năng cao là cô sẽ không mang thai đâu.
Nhưng—-
Tức giận thì vẫn phải tức giận!
Đồ chó!!!
“Cô Tần, cảnh tiếp theo của cô là cảnh hút thuốc. Đây là đạo cụ, cô luyện tập trước một chút nhé.”
Thấy cô từ từ đi tới, nhân viên công tác nhanh chóng đưa đạo cụ cho cô.
Cầm lấy điếu thuốc mỏng, bất động thanh sắc mà vuốt ve mấy cái, Tần Mang vô thức liếc nhìn xuống cái bụng phẳng lì, xác suất nhỏ như vậy, chắc là không thể nào đâu nhỉ?
Bên này.
Các nhân viên đã tỉ mỉ châm lửa điếu thuốc của cô.
Tần Mang đang chuẩn bị cau mày.
Đột nhiên, không ngửi thấy mùi bạc hà trộn lẫn mùi thuốc lá quen thuộc nữa, thay vào đó là mùi trái cây nhẹ nhàng và tươi mát.
Thậm chí đến mùi thuốc lá dù là nhỏ nhất cũng không có. Không hề có chút tôn nghiêm của thuốc lá.
“Còn có loại đạo cụ như này sao?”
Nếu biết thì cô đã sớm bảo Mạnh Thính chuẩn bị cho cô rồi!
Lúc này, Chu đạo đi ngang qua nghe được lời của cô, ý vị thâm trường nói: “ Trước kia không có. Nhưng là nhà đầu tư của đoàn phim [Kinh Hoa Cựu Mộng] rất đau lòng cho các diễn viên hút thuốc tổn hại tới cơ thể, nên cố ý nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc lá hoa quả vô hại này.”
Tần Mang ở trong khách sạn do đoàn làm phim bao từ trước, lúc Hạ Linh Tễ đến đây, chính là Chu đạo cùng nhà sản xuất đích thân đến chào đón anh, đương nhiên cũng biết được Tần Mang và vị kia có quan hệ không bình thường, nhưng cũng không dám đoán mò linh tinh.
Tần Mang hơi nhướng mi, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Cô đã hiểu ý của Chu đạo.
Đầu ngón tay tinh tế thản nhiên nhéo nhéo điếu thuốc, đưa lên đôi môi xinh đẹp hút một hơi, trong miệng tràn ngập hương vải.
Trong làn khói mỏng, cô chậm rãi cười: “Ồ, nhà đầu tư baba của chúng ta thật sự rất quan tâm tới chúng ta nha!”
Đôi mắt xinh đẹp thấp thoáng ý cười, dường như lan tỏa đến tận đáy mắt.
Là hương vải mà cô thích nhất.
Thôi vậy.
Nể mặt điều này, liền rộng lượng tha thứ cho anh.
Còn về bảo bảo—–
Ngay tối hôm đó, bà dì đã tới tìm Tần Mang.
Cô nằm trên giường, chủ gửi tin nhắn wechat cho Hạ Linh Tễ: [May cho anh đấy.]
Nhà tư bản máu lạnh: [??]
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Suýt chút nữa thì 10 tháng sau anh sẽ phải ở nhà chăm sóc con rồi.]
Nhà tư bản máu lạnh: [……]
Tần Mang nói linh tinh một lúc lâu, mới chậm rãi mà xoay người, đôi môi khẽ mím, hồi lâu mới gửi một tin nhắn giọng nói: “Em thích thuốc lá vị vải, anh gửi đến đây nhiều một chút.”
Vài giây sau.
Một tin nhắn giọng nói chỉ có 2 giây gửi tới.
Tần Mang ấn mở.
Có tiếng tạp âm xào xạc, dường như đang lật sách.
Một giây sau, mới nghe được một âm tiết quen thuộc nhất: “Ừm.”
Cách điện thoại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông có chút khàn khàn từ tính, làm màng nhĩ của người ta cảm thấy vô thức tê dại.
Bạn đang đọc bộ truyện Công Khai tại truyen35.shop
Tần Mang trốn vào trong chăn, nghe đi nghe lại.
Hừ.
Lại miễn cưỡng lấy lệ với cô.
Nhưng khóe môi xinh đẹp của cô không nhịn được cong lên một chút.
Vươn tay lên đè hai khóe môi xuống.
Cô tuyệt đối không cười đâu!!!
Tiểu sư tử Mang Mang lăn nửa vòng trên giường, lăn sang chiếc gối bên kia.
Nhân viên khách sạn đã thay ga trải giường và vỏ gối.
Hơi thở lạnh lẽo như tảng băng vốn thuộc về người đàn ông sớm đã tan biến từ lâu.
*
Quay phim nửa tháng.
Tần Mang cuối cùng cũng có cảnh quay đầu tiên với Thầm Uyển Âm.
Cả hai luôn bị đem ra so sánh, không chỉ cộng đồng mạng và fans hai nhà, mà ngay cả các nhân viên cũng muốn biết ai có kỹ thuật diễn tốt hơn.
Không ngờ lần này Thầm Uyển Âm lại liên tục phạm sai lầm.
NG 7 8 lần.
Lần nào cũng bị kẹt lại ở thời điểm Tần Mang bắt đầu xuất hiện.
Nội dung của buổi quay lần này, cô ta là nội gián trong quân địch, được phái tới đóng giả nữ chính Vân Linh, thu thập những tài liệu quan trọng. Khi Vân Linh thật sự tình cờ gặp được cô ta, hai người bắt đầu tiến vào cốt truyện đấu trí đa mưu.
Trong cảnh quay này, Thầm Uyển Âm đáng lẽ ngay từ đầu phải ngạc nhiên trước sự xuất hiện hiện của Vân Linh.
Khi lần thứ 8 bắt đầu quay.
Thầm Uyển Âm mặc một bộ sườn xám, dáng vẻ quyến rũ phong tình vạn chủng dựa vào quầy bar, trên tay cầm ly rượu đung đưa, móng tay màu đỏ hồng bắt mắt của cô ta xuất hiện trong ống kính, trong khoảnh khắc bầu không khí đang được giãn ra.
Bất ngờ, khi ánh mắt của cô ta lướt qua cánh cửa.
Đối mặt với vẻ mặt cười như không cười đầy ẩn ý của Tần Mang, trong đầu cô ta không tự chủ được nhớ lại nỗi nhục nhã mà mình đã phải chịu đựng trước mặt Tần Mang nửa tháng trước, ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi.
Ngay sau đó.
Chu đạo vốn dĩ tính tình đã không tốt, liền trực tiếp ném loa đi, lớn giọng quát: “Cô là nội gián, cô làm chuyện xấu sao? Hay là Vân Linh làm chuyện xấu, cô trừng cô ấy làm gì? Cô là đồ giả, phải chột dạ mới đúng!!!!”
Những cụm từ “đồ giả” “làm chuyện xấu” đều đổ lên đầu Thầm Uyển Âm.
Thầm Uyển Âm suýt chút nữa là bị nghẹn chết.
“Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu cô không quay được thì cút!”
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Tần Mang vẫn tùy ý dựa vào cửa, tư thế lười biếng mà giãn người ra, khi đạo diễn đang chửi mắng, cô còn ung dung giơ quạt sư tử nhỏ lên thổi, cực kỳ thoải mái.
Một ánh mắt cũng không thèm nhìn Thầm Uyển Âm, dường như chưa bao giờ để cô ta vào mắt.
Càng không xứng trở thành đối thủ của mình.
Thái độ như vậy của cô càng làm Thầm Uyển Âm tức đến ngứa ngáy tim gan.
Cảm giác như Tần Mang đang giễu cợt mình.
Thầm Uyển Âm ép mình phải bình tĩnh lại, nói trước mặt mọi người trong trường quay: “Chu đạo, nhưng….cô Tần luôn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn tôi.”
“Làm tôi khó có thể nhập vai.”
Tần Mang khép hờ mắt lại, tùy ý để nhân viên công tác giúp cô cầm đá thổi gió mát.
Vào đoàn được nửa tháng, mọi người đều biết thể chất của cô dễ nóng hơn người bình thường.
Lần trước do quá nóng mà còn bị nổi mẩn đỏ ở cổ.
Trên làn da trắng nõn có một mảng da thịt đỏ hồng rực lên, rất kim tâm động phách.
Nghe thấy Thầm Uyển Âm nói, cô lười biếng nhướng mi, mỉa mai nói: “Thực xin lỗi, hóa ra là kỹ thuật diễn của tôi quá tốt nên đã làm ảnh hưởng tới cô Thẩm rồi.”
Vốn dĩ cả đoàn phim đều đã lãng phí mấy tiếng đồng hồ cho Thầm Uyển Âm.
Sớm đã tức giận đến bùng nổ.
Phó đạo diễn: “Cảm xúc của cô Tần rất đúng.”
“Nhân dịp có thời gian nghỉ ngơi, cô Thẩm xem kỹ lại kịch bản đi.”
“Tranh thủ một lần là qua luôn.”
Thầm Uyển Âm cắn môi dưới.
“Được.”
Một lần nữa bắt đầu lại, Thầm Uyển Âm kiềm chế không nghĩ tới ẩn ý trong ánh mắt của Tần Mang, mọi việc đã diễn ra suôn sẻ hơn nhiều.
Trong ống kính—-
Mái tóc dài ngang lưng của Tần Mang đen như mực, để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, chiếc áo gió màu đen và đôi bốt cùng màu, rõ ràng là rất lạnh lùng, nhưng lại bị khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp với nước da mịn màng của cô xung đột nhau tạo ra vẻ hoang dã và phóng khoáng.
Bàn tay đang chơi đùa với một khẩu súng lục nhỏ màu bạc tinh xảo, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng sắc bén, đôi môi đỏ mọng nhếch lên một cách lười biếng, nhìn như không thèm để tâm, nhưng trong đôi mắt lấp lánh kia lại tràn đầy vẻ uy hiếp: “Kết cục của kẻ giả mạo……”
“Chính là chết.”
Vẻ đẹp vô hạn lại nguy hiểm tràn ra tứ phía.
Vừa nói vừa cười, nhưng cô lại có thể lấy đi bất cứ thứ gì mà mình muốn.
Ví dụ như—–
Mạng của kẻ giả mạo này.
Thầm Uyển Âm vô thức nhìn theo ánh mắt của cô mà nhập vai, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, dù biết súng là giả, không có đạn nhưng khi tiếng bóp cò vang lên, tim cô ta vẫn đập dữ dội đến mức nghẹt thở.
“Cắt!”
Đạo diễn vừa dứt lời, Thầm Uyển Âm cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn.
Như thật sự trải qua sự sống cái chết.
Tần Mang bình tĩnh mà thổi một hơi vào họng súng: “Cô Thẩm không nhất thiết cần phải hành đại lễ như thế.”
Phì.
Đến những nhân viên đến hỗ trợ cũng không nhịn được cười ra tiếng.
“Lần này không tồi.”
Chu đạo nhìn Vân Linh có thể dễ dàng cướp lại hết hào quang của mình, chỉ cần có cô ở đây, trên màn ảnh liền sẽ không có nữ chính thứ hai.
Đây cũng là Tần Mang, người lúc trước luôn đóng những loại vai phụ mấy giây không có người diễn chung.
Chỉ cần là những đạo diễn lão làng thì đều có thể nhìn ra.
Khi khuôn mặt này của cô xuất hiện trên màn ảnh rộng, khi phải diễn chung với những vai chính, rõ ràng sẽ không có sự phân biệt được giữa chính và phụ.
Kỹ thuật diễn kém cỏi của cô cũng được nhiều người biết đến, nên không có một đoàn làm phim nào dám dũng cảm lấy bộ phim của mình ra làm trò đùa, tìm cô mời tới diễn vai chính.
Nhìn khuôn mặt hoàn hảo đến không thể bắt bẻ được trong ống kính.
Tần Mang giống một con phượng hoàng ngủ trong lá khô vào mùa đông, khi hoa nở, nó sẽ dang rộng đôi cánh và sẵn sàng bay lên, để lại một khung cảnh tuyệt đẹp và tráng lệ trên bầu trời bao la.
Tâm trạng của Chu đạo phập phồng không ngừng.
Bỗng nhiên nhiên có một dã tâm lớn hơn.
Đột ngột hét lên: “Quay lại một lần nữa!”
Cần phải hoàn hảo tuyệt vời hơn nữa, ánh mắt anh ta quét qua Thầm Uyển Âm, ý tứ cảnh cáo rõ ràng: “Tôi không cho phép bất cứ ai kéo chân sau trong phim của tôi.”
Thầm Uyển Âm từ khi ra mắt đều được mọi người tung hô ủng hộ, chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy.
Nghĩ đến chuyện còn phải bị Tần Mang chĩa súng vào tử huyệt, cô ta cắn răng đứng dậy, nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, chỉ có thể cụp mắt xuống nói: “Vâng.”
Công ty đã muốn từ bỏ cô ta, vậy nên cô ta không thể để mất đi vai diễn này được.
*
Vừa đúng lúc gặp nhóm truyền thông tới thăm ban ngày hôm nay, có người trong lúc vô tình quay lại được một đoạn video ngắn về cảnh diễn chung của Tần Mang và Thầm Uyển Âm.
Không ngờ rằng, cứ vậy mà lại bạo trên hot search.
[Đm đm đm?]
[Đây thật sự là kỹ thuật diễn xuất của bình hoa trong truyền thuyết sao?]
[Đã nói là bình hoa rồi, sao cô ta lại lén lút sau lưng chúng ta trở thành phái thực lực!!]
[Diễn viên diễn chung là Thầm Uyển Âm sao?]
[Trang điểm đẹp như vậy, nhưng trong video tôi vậy mà không để ý đến cô ta chút nào.]
[Từ từ, Thầm Uyển Âm trang điểm đậm vậy mà lại bị Tần Mang trang điểm nhạt đánh bại trong nháy mắt?]
[Đám tẩy não nói rằng ngoại hình của bọn họ có thể cùng một đẳng cấp với nhau đến từ đâu đấy, mau bước ra đây?!!]
[Ồ, giống nhau thật đấy, ngày ngày so sánh nhau về nhan sắc, nhưng đây là lần đầu tiên đứng chung một khung hình, Thẩm thua rồi thua rồi!]
Fans của Thầm Uyển Âm cũng không chịu thua kém: [Cười chết, Tần Mang lúc ra mắt được coi là tiểu Thầm Uyển Âm, tôi xem ai lại không biết loại chuyện này?]
[Hot…..có dưa lớn!!!!]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!