Tần Mang chậm rãi mở app gõ mõ điện tử mà trước đó đã gõ được 888 điểm công đức, gõ nốt 112 điểm còn lại.
Quy tắc cũ, 1000 điểm công đức có thể đổi lấy một lần mất bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Tần Mang tới tòa nhà của tổng bộ Hạ Thị.
Đi lên đôi giày cao gót mảnh khảnh, cô uyển chuyển đi về phía thang máy chuyên dụng của giám đốc.
Bãi đỗ xe trống trải nhưng không thể che giấu được vẻ ngoài lung linh nổi bật của cô gái, sàn xi măng tối màu tựa như một tấm thảm đỏ, mỗi bước đi như một bức họa của nhà họa sĩ tài ba, vừa đẹp lại vừa hấp dẫn ánh nhìn.
Vệ sĩ đi theo sau còn mang theo một hộp đồ ăn tinh xảo, người không biết lại còn tưởng rằng đó là một bữa ăn tỉ mỉ cầu kỳ nào đó.
Nhìn thấy bộ dáng hùng hùng hổ hổ của cô, Mạnh Thính lo lắng vị tiểu tổ tông này sẽ làm gì đó động trời, nên mặt dày mày dạn mà đi theo cô lên cùng.
Thậm chí đến cả thư ký Tùng nhìn thấy phu nhân cũng thụ sủng nhược kinh thay sếp nhà mình.
“Người chồng chăm chỉ kiếm tiền của tôi đâu rồi?”
“Người vợ xinh đẹp ngời ngời như tiên nữ dù lịch trình bận rộn vẫn đến đây thăm ban, mà tại sao anh ấy không tự mình ra đón?”
Tần Mang nhìn thư ký Tùng một mình đi tới, khoanh hai tay lên, lạnh lùng hỏi.
Thư ký Tùng ho nhẹ một tiếng, sợ mình trả lời không đúng: “Hạ tổng…..đang họp ạ.”
“Vậy nên không thể đích thân đến đón ngài.”
“Thật…..sao?
Tần Mang kéo dài giọng điệu, cười lạnh nói: “Chắc chắn không phải anh ấy lười không tới?”
“Tuyệt đối không phải!”
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến phu nhân, Hạ tổng đều cực kỳ rất quan tâm ạ!” Thư ký Tùng vắt óc lên tiếng thay sếp nhà mình, bất kể Hạ tổng có làm hay không làm thì anh ta đều phải nói là làm!
Anh ta nhất định phải bảo vệ được sự hòa bình trong gia đình của sếp!
Sau khi vào thang máy, thư ký Tùng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, đoàn đội mới của ngài cũng đang ở đây, ngài có muốn gặp họ không?”
Đoàn đội mới?
Tần Mang nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Đoàn đội mới của tôi ở đâu ra?”
Giây tiếp theo.
Cửa thang máy được mở ra.
Đây không phải là tầng trên cùng của phòng giám đốc.
Đây càng giống một phòng họp cá nhân hơn.
Tùng Trăn cung kính duỗi tay: “Phu nhân, đi bên này.”
Sau đó trả lời: “Sau khi ngài và Hạc Châu Entertainment chấm dứt hợp đồng, chỉ còn lại một quản lý và một trợ lý, khá bất tiện.”
“Hạ tổng đặc biệt—-”
Anh ta nhấn mạnh bốn chữ trên rồi nói tiếp: “Thành lập một Phòng làm việc mới cho ngài, bao gồm đoàn đội marketing, luật sư,… Đội tạo hình trước đây của Hạ gia cũng đã được sát nhập vào Phòng làm việc mới của ngài.”
“Quản lý Mạnh vẫn chịu trách nhiệm về công việc hàng ngày của ngài với tư cách là người quản lý, nhưng về việc điều hành Phòng làm việc, Hạ tổng đã mời cô Phó Diên, người quản lý hàng đầu trong giới tới điều hành.”
Vừa dứt lời, bọn họ đã bước vào căn phòng họp đang hé cửa.
Tần Mang ngước mắt lên, ánh mắt đầu tiên liền rơi xuống người đang ngồi trên ghế chủ tọa.
Phó Diên đứng lên, trên người mặc một bộ vest chuyên nghiệp, khuôn mặt xinh đẹp nhưng không có cảm xúc gì, chiếc tai nghe bluetooth màu bạc mang lại cho cô ấy cảm giác máy móc giống như robot, có loại khí chất hướng nội lãnh cảm.
Khiến cho người khác không tự giác được mà tin tưởng.
Trọng điểm là, cô ấy là Phó Diên!
Tần Mang còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe thấy tiếng hít một hơi từ bên cạnh truyền tới.
Tần Mang không hiểu “Phó Diên” đại diện cho cái gì, nhưng Mạnh Thính lại hiểu nha, càng biết cái tên này tượng trưng cho hàm ý gì.
Cô đơn giản chính mà một bug cực kỳ lớn của giới quản lý.
Người ta nói, người đầu tiên cô ấy mang chỉ trong vòng hai năm đã từ một người mới bình thường trở thành nam ca sĩ hàng đầu trong nước, đến nay đã trở thành một Ca thần. Sau đó cô ấy lại tiếp tục nâng lên được một ảnh đế, một ảnh hậu, trong 8 đại đỉnh lưu trong vòng thì cô ấy nâng được lên ba người.
Tóm lại, trong mười năm qua, cô chỉ mang 6 người, đến nay người nào người nấy trong giới đều có địa vị không thể lay chuyển được.
Mạnh Thính sợ làm Tần Mang mất mặt, nên bình tĩnh lại một chút, sau đó nói nhỏ hai câu với cô.
Đôi mắt Tần Mang xinh đẹp trong suốt, sau khi biết được điều này cũng không hề có chút dao động, cô cũng không có kích động như Mạnh Thính tưởng tượng, chỉ bình tĩnh mà đi về phía cuối cùng—cũng chính là vị trí đối diện với Phó Diên, chiếc cằm thanh tú hơi nhếch lên: “Tự giới thiệu về mình đi.”
Mạnh Thính: ????
Không hổ danh là đại tiểu thư.
Nhìn cái tâm lý này đi.
Nếu là người khác trong giới, biết được Phó Diên sẽ trở thành quản lý của họ, họ đã sớm coi cô ấy như bảo bối mà lấy lòng, cũng chỉ có Tần Mang, còn bảo người ta tự mình giới thiệu….
Như là một buổi phỏng vấn vậy.
Nhưng anh ta cũng thật sự đoán không sai—-
Tần Mang chính là đang phỏng vấn.
Trước đây tùy tiện chọn một người quản lý, ký hợp đồng với công ty quản lý, chút suýt nữa liền bị bẫy.
Mạnh Thính quả thật có năng lực, cũng có thể cho cô đủ sự tự do, nhưng đó là trước kia, lúc đó cô không coi nghề diễn viên là một nghề mình cần phấn đấu cả đời, nhưng hiện tại đã khác, cô đương nhiên phải cẩn thận chọn lựa.
Mạnh Thính nhỏ giọng nhắc nhở cô cần lịch sự.
“Tất nhiên rồi.”
Không ngờ Phó Diên lại là người đầu tiên đồng ý.
Thật sự giống như một buổi phỏng vấn, cô ấy giới thiệu bản thân, bao gồm những thành tựu mà cô đã đạt được trong những năm qua, không khoa trương, cũng không khiêm tốn, nói chuyện thẳng thắn, logic rõ ràng, cuối cùng còn có kế hoạch dự định cho tương lai sau này của Tần Mang.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang chậm rãi cong lên.
Hạ Linh Tễ chọn người quản lý mới này cho cô, cô rất hài lòng.
Có thể bước vào phòng họp này cơ bản đều là những đoàn đội công tác trụ cột tương lai của Tần Mang, lúc này nhìn thấy Phó Diên cũng bị phỏng vấn rồi, bọn họ cũng không dám tự cao tự đại, đều ngoan ngoãn đứng dậy giới thiệu bản thân mình.
Sau một tiếng.
Tần Mang từ đầu đến cuối đều ngồi dựa vào ghế, nhìn thì có vẻ không quá để ý, nhưng thực ra khi mọi người nói chuyện cô đều lắng nghe rất chăm chú.
Cuối cùng còn chủ động duỗi tay ra:
“Phó Diên, hợp tác vui vẻ.”
“Tần Mang, hợp tác vui vẻ.”
Cô ấy rõ ràng biết thân phận của Tần Mang, nhưng thay vì gọi cô là Hạ phu nhân thì cô ấy lại dùng tên của cô.
Trong mắt Tần Mang hiện lên một tia vui sướng.
Dưới ánh sáng rực rỡ, hai bàn tay mảnh khảnh đồng điệu đan vào nhau.
Lúc này, không ai biết bọn họ có thể náo loạn ra sóng gió gì trong giới giải trí.
Trước khi rời đi, Phó Diên nói: “ Chúng ta sẽ giải quyết bộ điện ảnh [Hồn Đêm] nay trước.”
“Trong tay chị có một bộ điện ảnh cùng đẳng cấp, [Phù Hoa] là một bộ phim đại nam chủ, phân cảnh nữ chính không nhiều, dễ bị nam chính áp đảo, nhưng so với vị trí hiện tại của em, cũng xem như là một cơ hội không tồi rồi.”
Đâu chỉ là không tồi, mà còn là cực tốt!
Mạnh Thính vẻ mặt hổ thẹn, cảm thấy mấy kịch bản lần trước mình đưa cho Tần Mang đều xứng đáng là rác rưởi.
Không hổ là Phó Diên, vừa ra tay đã là bộ phim cấp S+.
Thậm chí còn không cần thử vai!
Chính là anh ta đã kéo chân Tần Mang.
“Nhận không?”
“Nhận.”
Cô được coi là một nữ diễn viên mới, có phim để đóng đã là rất tốt rồi.
Tần Mang nhìn đồng hồ, thấy giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc rồi.
Cô trực tiếp để Mạnh Thính ở lại bàn giao công việc cho đám người Phó Diên, còn mình thì thong thả đi lên phòng làm việc của giám đốc.
Chiếc váy dài xanh ngọc tung bay uốn lượn theo hình vòng cung giữa không trung.
Không có sân khấu.
Không có ánh đèn.
Nhưng chỉ cần có cô ở đây, như sáng bừng khắp chốn.
Hạ Linh Tễ vừa kết thúc một cuộc họp xong, đang đọc tài liệu thì đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên.
Rất nhỏ, rất khẽ.
Giống như được vụng trộm mở ra vậy.
Thư ký Tùng sẽ gõ cửa.
Nên rõ ràng không phải anh ta.
Mà anh ta cũng không dám.
Hạ Linh Tễ chậm rãi ngước mắt lên, rơi vào ánh mắt là một cái đầu nho nhỏ, với một dải lụa màu xanh lá đang ló ra từ khe cửa lớn.
Dải lụa rơi xuống, thứ anh nhìn thấy là một chú sư tử nhỏ màu trắng được thêu ở phần đuôi.
Không hiểu sao anh lại nhớ tới gói meme tiểu sư tử mà Hạ phu nhân rất yêu thích dùng.
Nhưng nhìn khá giống meme giấu đầu lòi đuôi.jpg
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, nhưng giọng nói vẫn trầm tĩnh lãnh đạm như thường: “Cô Tần, lét lét lút lút như vậy là đang có ý định nhìn trộm bí mật kinh doanh của tập đoàn Hạ Thị sao?”
“Biết ngay anh miệng chó không thể mọc được ngà voi mà!!”
“Em mà còn cần nhìn trộm bí mật kinh doanh của Hạ Thị sao?”
“Bí mật lớn nhất em đây đều biết hết rồi!”
Vốn muốn hù dọa anh một chút, nhưng khi biết mình thất bại rồi thì Tần Mang cũng không giả vờ nữa, dùng hai tay đẩy mạnh cửa đi vào, tò mò mà nhìn bốn phía xung quanh.
Không gian văn phòng rất rộng, thiết kế hiện đại, ngay cả trần nhà cũng được tạo thành từ những đường cong kim loại mang lại cảm giác cực kỳ khoa học công nghệ.
Nhưng Tần Mang cảm thấy nơi này rất hợp với tích cách của Hạ Linh Tễ.
Vừa hoa lệ vừa lạnh lùng.
Hạ Linh Tễ nghịch nghịch chiếc bút bạc trong tay, mu bàn tay nổi lên đường gần trông rất nguy hiểm.
Giây sau đó.
Người đàn ông giơ ngón tay lên, gõ nhẹ lên bàn: “Lại đây.”
“Làm gì?”
“Thẩm vấn.”
“???”
Tần Mang cầm hộp thức ăn tinh xảo đi tới, những cảm kích bộc phát vừa rồi đều bị nghẹn lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Có cái gì mà thẩm vấn! Bí mật lớn nhất của tập đoàn Hạ Thị chính là Hạ tổng không phải là quân tử hào hoa phong nhã, càng không phải vị thần băng lạnh lùng không vương khói lửa nhân gian, mà chính là cầm thú hạ lưu! Hứ!!!”
“Bà Hạ, ác ý vu khống…..”
Hạ Linh Tễ còn chưa nói xong, Tần Mang đã mở hộp thức ăn ra.
Những quả cam mật tươi rói mọng nước ban đầu sau hai ba tiếng đi đường xóc nảy giờ đã hơi nát một chút.
“Cam mật?”
“Hạ tổng, ngài biết cũng thật nhiều ha.”
Đuôi mắt ánh hồng anh đào bling bling của cô gái khẽ nhếch lên, giọng điệu mềm mại dễ nghe lúc này cố tình kéo dài ra, như thể ngọt ngào hơn cả quả cam ngọt ngào nhất thế giới.
Hạ Linh Tễ nhìn vào đôi mắt quyến rũ đang bùng lên ngọn lửa kia, cuối cùng cũng biết cô đang tức giận vì điều gì.
Không thể làm ngơ được nữa.
Đôi môi mỏng của anh hơi hé: “Sao vậy, không phải em rất thích sao?”
“Dĩ nhiên là không phải!!”
Cô là một quý cô đoan trang thục nữ, làm sao có thể thích…..!!
Aaaaaaaaa!
Làm sao mà anh có thể xuyên tạc nó thành như thế này??
Mỗi lần thích ngồi xuống, rõ ràng là muốn đến gần eo của anh hơn.
Nhưng mà—thích eo của anh, và thích cái tư thế kia—-
Bất kể là lý do nào cô cũng không thể mở miệng ra được!!
Tần Mang chống tay lên bàn, đạp lên đôi giày cao gót 12cm từ trên cao nhìn xuống phong thái như nữ hoàng, banh mặt ra nhìn anh chằm chằm.
Nể mặt anh đã thành lập cho mình một đoàn đội xuất sắc như vậy, Tần Mang mới nhịn xuống, không trực tiếp úp thẳng hộp cam mật lên đầu anh!
Dùng nước cam để tẩy sạch não anh.
Lấy độc trị độc.
Từ góc nhìn của cô, có thể thấy rõ chiếc mũi thẳng, đường cong góc mặt hoàn hảo không thể bắt bẻ của người đàn ông, mái tóc có chút rối, thỉnh thoảng có mấy sợi tóc xòa xuống thái dương, nhìn có vẻ bớt đi vài phần tàn nhẫn bạc tình, thêm vài phần phóng túng mà lười biếng.
Không thể phủ nhận.
Anh cực kỳ đẹp trai và đầy sự quyến rũ.
Quả cam này, Tần Mang thật sự không thể xuống tay được.
Đối diện với ánh mắt của Hạ phu nhân, Hạ Linh Tễ vẫn còn bình tĩnh ngồi trên ghế, thậm chí còn lơ đãng đọc xong phần tài liệu trên tay, thản nhiên ký tên xuống.
Ung dung nói: “Ồ, nhưng mỗi khi em ở tư thế này—-”
Anh buông bút xuống, tự mình rót một ly nước ấm cho Tần Mang, ngón tay thon dài trắng lạnh cầm ly nước, đẩy đến trước mặt cô gái: “…..đều rất nhiều.” (Lưu manh qué, mê qué =)))))))
Tần Mang nhìn cốc nước ấm gần như sắp tràn ra khỏi cốc kia.
Đôi mắt đen nhánh từ từ mở to.
Ngay cả chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh cũng nhanh chóng đỏ bừng lên.
!!!!!!
Ai nhiều!!
Mỗi lần cô có ấn tượng về Hạ Linh Tễ đứng đắn hơn một chút, thì người này nháy mắt có thể phá tan ấn tượng đó.
Làm gì có người đàn ông đứng đắn nào lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?
Bạn đang đọc bộ truyện Công Khai tại truyen35.shop
Tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại ngay lập tức bùng nổ lên!
Tần Mang là người càng tức giận thì càng bình tĩnh, đôi môi đỏ khẽ cười.
Cô vén làn váy lên, đi vòng qua chiếc bàn làm việc lạnh lẽo rồi ngồi thẳng vào lòng anh.
Bàn tay thon dài với bộ nail mới làm màu hồng xinh đẹp, lúc này đầu ngón tay trắng nõn cầm lên một miếng cam đung đưa trước mặt anh, vừa quyến rũ vừa dụ hoặc.
Những miếng cam để bên ngoài vài giờ rõ ràng là không ăn được nữa.
Độc chết anh!
Cô từ từ đưa nó lên môi người đàn ông, nói với giọng dịu dàng: “ Đại lang*, ăn cam nào.”
*Tui không biết để nó là gì cho quắn nha:)))) Sói lớn thì nghe hơi chó, đại lang thì không quắn lắm, xin hãy chỉ giáo cho cu bé này:))))
Thư ký Tùng đứng ở ngoài chuẩn bị gõ cửa, gần như không nhịn được suýt thì bật cười, bàn tay đang giơ lên liền dừng lại trên cửa, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra những gân xanh kìm nén đang run rẩy lộ ra ngoài.
Tùng Trăn một lần nữa nghĩ đến tất cả những điều đáng buồn trong cuộc đời của mình hàng trăm lần.
Cuối cùng sau khi đã khôi phục tâm trạng, liền ngần ngại có nên đi vào hay không.
Thì liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng lãnh đạm của Hạ tổng từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”
Tùng Trăn nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc mà đưa tới tập văn kiện mới: “10 phút sau có cuộc họp cấp cao ạ.”
Chỉ là một cuộc họp nhỏ.
Vì vậy sẽ họp ngay tại văn phòng của Hạ Linh Tễ.
Anh ta nhìn trời nhìn đất, không dám nhìn hai người đang đối diện mình.
Sợ sẽ nhìn thấy những điều không nên nhìn.
Tầm mắt anh ta vô tình nhìn về phía mặt bàn cách mình rất gần, trên đó có một cốc nước ấm sắp tràn, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Tôi đổi một cốc cà phê cho phu nhân nhé?”
Không ngờ rằng.
Lại nghe thấy vị sếp lạnh lùng lãnh đạm nhà mình vậy mà thực sự đưa tay cầm cốc nước lên, khẽ cười đầy ẩn ý: “Hạ phu nhân đúng là rất thích uống….”
Tần Mang bây giờ không muốn nghe chữ “nước” này.
Vốn dĩ cô còn muốn giữ thể diện cho mình và Hạ Linh Tễ trước mặt người ngoài.
Ai ngờ được cái đồ chó này—-
Cô liền không thèm quan tâm Tùng Trăn vẫn còn ở đó.
Trực tiếp duỗi cánh tay mảnh khảnh của mình ra, che đi đôi môi mỏng của người đàn ông.
“Câm miệng!”
“Không được nói.”
Nhưng lại bị những ngón tay thon dài của người đàn ông dễ dàng nắm chặt lấy cổ tay cô.
Do quán tính.
Cả người Tần Mang đâm sầm vào người Hạ Linh Tễ.
Giây tiếp theo.
“Đau—-”
Xung quanh hơi thở của Hạ Linh Tễ tràn ngập mùi hương thơm ngát trên người cô.
Vẻ mặt Tùng Trăn vẫn không có cảm xúc gì.
Nhưng trong lòng thì muốn sụp đổ rồi.
Vi sao mà lần nào cũng bị anh ta nhìn thấy.
……
Phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc, trong phòng vệ sinh.
Tần Mang kéo dây áo mỏng manh trên vai xuống.
Nhìn vào gương.
Làn da trắng như tuyết dưới xương quai xanh lúc này như được phủ thêm một lớp phấn đỏ rực, đột nhiên biến thành một mảng đỏ thẫm nổi bật.
Tần Mang xoa xoa chỗ đau nhất.
Đau chết cô rồi!
Không biết chỗ này của con gái là mềm mại yếu ớt nhất hay sao!!!
Tất cả là do mũi anh quá thẳng và cứng!
10 phút sau.
Các giám đốc cấp cao đang ngồi đều rũ mắt xuống, giả vờ như không để ý thấy cổ áo sơ mi lộn xộn của Hạ tổng và chiếc dải lụa buộc tóc màu xanh tinh xảo của phụ nữ đang treo trên tay ghế của anh.
Hạ Linh Tễ bình tĩnh cầm chiếc dải lụa xanh lá mà Tần Mang đánh rơi lại ngay trước mặt họ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con sư tử trắng nhỏ được thêu ở cuối.
Hạ Linh Tễ cười như không cười mà nhìn bọn họ, giọng điệu không thay đổi: “Vợ tôi mang bữa trưa cho tôi—-”
“Chỉ vậy mà thôi.”
“Hiểu?”
“Hiểu hiểu hiểu.”
Ai dám nói không hiểu.
Kết quả là.
Ngày hôm đó tin tức mới nhất của tập đoàn Hạ Thị liền xuất hiện rồi.
Hạ phu nhân mang cơm trưa cho Hạ tổng, vợ chồng ân ái vô cùng.
Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy việc Hạ tổng có vợ là điều không thực tế.
Dù sao thì sau khi tuyên bố đã kết hôn, bọn họ chưa bao giờ gặp, cũng chưa bao giờ nghe nói đến Hạ phu nhân, nên sự xuất hiện đột ngột của cô đương nhiên sẽ gây ra một vụ ồn ào lớn.
Group chung của tập đoàn Hạ Thị:
[Có chút chua, tôi cũng muốn được vợ mang cơm trưa, nhưng tiếc rằng vợ tôi còn bận hơn cả tôi!]
[Là bữa cơm tình yêu mà Hạ phu nhân tự tay làm cho Hạ tổng sao?]
[Aaaaa Hạ phu nhân thật là khéo léo, tri thức hiền tuệ, không hổ danh là tiểu thư khuê các nha.]
[Tình cảm của Hạ tổng và phu nhân cực kỳ tốt, ai nói liên hôn thương nghiệp không có tình cảm thì đều lượn đi nha.]
[Chính miệng Hạ tổng nói hôm nay phu nhân đưa cơm trưa tới cho anh ấy.]
[Đây là rải cơm chó aaaaaa]
[Mời mọi người ăn, từ từ ăn.]
Kết quả là.
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, tin đồn Hạ phu nhân đích thân làm một bàn đồ ăn ngon đưa tới cho Hạ tổng bồi bổ sức khỏe đã được lan truyền khắp tập đoàn Hạ Thị.
Nói như kiểu chính mắt nhìn thấy vậy.
Nhưng thực tế là.
Sau khi Hạ Linh Tễ kết thúc cuộc họp, thư ký Tùng đã mang lên bữa ăn đặc biệt dành cho anh.
Không có liên quan gì đến Tần Mang.
Sự liên quan duy nhất, chắc là bữa cơm này bị cô ăn rồi.
Mà trước mặt Hạ Linh Tễ chỉ đang bày một chiếc đĩa pha lê tinh xảo.
Trên mặt đĩa đều là những miếng cam mật tươi rói mọng nước.
Đó không phải từ chiếc hộp do Hạ phu nhân mang tới.
Mà là do quản gia vừa mang tới.
Tần Mang cắn một miếng sườn xào chua ngọt, ngọt tới nheo nheo mắt lại, cười hì hì nói: “Ăn hết đĩa này, em sẽ tha thứ cho việc anh vô tình đụng vào ngực em, hơn nữa còn tặng anh một món quà.”
Hạ Linh Tễ không thích ngọt.
Nhưng nghĩ đến bộ dáng vừa rồi cô đau đến mức suýt khóc nức nở.
Anh nhịn không được xoa xoa lông mày, vì mối quan hệ gia đình hòa thuận, anh chậm rãi ăn một miếng.
“Ừm, khó trách Hạ phu nhân thích ăn như vậy, đúng là vừa tươi vừa mọng nước.”
“Cạch.”
Miếng sườn rơi xuống đĩa.
Tần Mang: “…..”
Cô đúng là lại đánh giá thấp anh rồi.
Cô luôn cảm thấy thứ mà anh đang ăn không phải là quả cảm, mà là cô—–
Không thể nghĩ tiếp nữa!!!
Tần Mang cũng ăn gần no rồi, đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô sợ nếu còn ở lại lâu hơn nữa, cô sẽ thực sự có ý định mưu sát chồng.
Hạ Linh Tễ không nhanh không chậm mà gọi cô lại: “Quà đâu?”
Đm.
Đồ chó này tuyệt nhiên không muốn chịu thiệt chút nào.
Để ngăn chặn anh lại phát ngôn bất cứ câu nào gây shock một lần nữa.
Tần Mang còn chưa chuẩn bị quà liền dừng lại, lục lọi một chút trong cái túi nhỏ mang theo, tìm một hồi lâu, đột nhiên phát hiện trong góc túi có hai chiếc nhẫn.
Là nhẫn cưới của bọn họ sao?
Ngón trỏ nhỏ nhắn cầm chiếc nhẫn bạc của nam giới lên.
Có một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt cô.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra khi nào cô đặt nó vào đây rồi.
Lần trước thấy anh rất tự giác tuyên bố công khai mình đã kết hôn nhưng không có tiết lộ thân phận của cô, nên cô cũng có qua có lại mà chuẩn bị đi dỗ dành anh, ai ngờ rằng sau đó lại quá tập trung vào đóng phim nên liền quên mất chuyện này.
Vẫn luôn cất nó ở trong túi, nên cũng không có phát hiện ra.
Vốn muốn đeo nó cho Hạ Linh Tễ nhưng không ngờ lại quên mất.
Hiện tại vừa hay đúng lúc.
Tần Mang xoay người, nắm lấy tay trái của Hạ Linh Tễ, khoa tay múa chân một lúc, cuối cùng cũng chọn ngón áp út của anh đeo chiếc nhẫn vào.
Bàn tay tinh tế trắng nõn của người phụ nữ thoạt nhìn giống như bàn tay của một bé gái, lúc này đang đặt lên một bàn tay có khớp xương cân xứng lại sạch sẽ vốn chỉ có ở nam giới.
Tần Mang: “Tặng cho anh.”
Hạ Linh Tễ liếc nhìn nó vài cái.
Đột nhiên anh mỉm cười: “Nếu như anh nhớ không lầm, đây hình như là nhẫn cưới anh mua mà.”
“Mượn hoa hiến phật cũng có chút hơi gượng ép nhỉ?”
Tần Mang nhéo nhéo đốt ngón tay của anh nghịch nghịch, đôi môi đỏ mọng cũng cong môi khẽ cười: “Hạ tổng, anh nhớ nhầm rồi.”
“Cái em tặng anh không phải là nhẫn, mà là—-”
Cô hơi nghiêng người về phía trước, ghé sát bên tai người đàn ông nói từng chữ một: “Khóa, trinh, tiết.”
“Anh phải giữ nó cho kỹ nha.”
Càng quan trọng hơn là—-
“Làm người đàn ông đứng đắn chút.”
Nói xong, dáng người uyển chuyển của cô gái đứng thẳng dậy, hiên ngang rời đi.
Vừa kiêu ngạo lại vừa quyến rũ.
Hahahaha
Chuyến đi hôm nay không những có được đoàn đội đẳng cấp hàng đầu, mà còn làm cho Hạ Linh Tễ câm nín, tâm trạng Tần Mang cực kỳ vui sướng.
Mạnh Thính cũng có chút mộng mơ.
Anh ta cũng vừa mới bàn giao cho Phó Diên xong.
Thực ra công việc của Tần Mang cũng không có quá nhiều mà bàn giao, phần lớn đều là những lịch trình công việc tiếp theo.
“Để anh làm việc dưới trướng Phó Diên, anh sẽ không bất mãn chứ?”
Tần Mang nói chuyện rất thẳng thắn, ít khi nào có tâm tình để ý đến tâm trạng của người quản lý.