Phỉ Nhiên nói rất nhỏ nên chỉ có hắn và Diệp Thần Lạc nghe được. Khi nói chuyện, hắn nhìn Diệp Thần Lạc với ánh mắt ẩn giấu ghen tị cùng với giọng điệu lạnh lùng chế giễu, tất cả đã chỉ ra điểm khác biệt với hình tượng hiền lành am hiểu lòng người mà Phỉ Nhiên luôn duy trì.
So với hình tượng người đẹp tâm tính cũng thiện lương Phong nhi nói cũng hơi khác...
Diệp Thần Lạc hoàn toàn không ngờ rằng Phỉ Nhiên sẽ nói với mình thế này, đến khi hắn muốn trả lời lại thì Phi Nhiên đã đứng dậy.
"Chủ nhân!" Tiếng gọi nhu tình như nước, ánh mắt nhu tình nhìn về hướng kia.
Theo tầm mắt của Phỉ Nhiên, chính là Lăng Vu Đề đang đứng đó nở nụ cười nhàn nhạt.
Thấy là Lăng Vu Đề, Diệp Thần Lạc cũng rời ghế.
Lăng Vu Đề nhìn thoáng qua Phỉ Nhiên, mỗi khi nghe thấy hắn gọi là cô lại nổi da gà! Thêm vào ánh mắt "thâm tình" của hắn... Quả thực, quá ghê luôn rồi!
Cô nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó mở miệng hỏi: "Các ngươi đang tán gẫu?"
Vì cô mới đi tới nên không nghe thấy Phỉ Nhiên nói gì với Diệp Thần Lạc, cũng không thấy ánh mắt của Phỉ Nhiên khi nhìn Diệp Thần Lạc.
Lăng Vu Đề thấy Diệp Thần Lạc nên hiển nhiên cô đtặ sự chú ý của mình lên người Diệp Thần Lạc.
Hắn há miệng muốn nói nhưng Phỉ Nhiên ở bên cạnh lại lên tiếng trước: "Đúng thế, Diệp công tử đến Phi Nguyệt quán chúng ta được hơn một tháng, hôm nay vẫn là lần đầu Phỉ Nhiên gặp được Diệp công tử đây! Chủ nhân, Phỉ Nhiên thấy thân thể Diệp công tử cũng không còn đáng lo nữa, có phải có thể tiếp khách rồi không?"
Lăng Vu Đề hơi cau mày, ác liệt quét qua Phỉ Nhiên: "Lúc nào chuyện của ta lại đến lượt ngươi làm chủ?"
Cả người cô mang theo luồng khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong lòng không khỏi run rẩy.
Điều này dọa Diệp Thần Lạc vốn nhát gan đến độ hắn phải rụt cổ, chôn đầu vào ngực.
Ngay lúc Lăng Vu Đề quét mắt tới thì Phỉ Nhiên đã quỳ xuống: "Phỉ Nhiên biết sai!"
Lăng Vu Đề cũng quen làm lơ với cái chuyện cứ động một cái là quỳ. Nhân vật cô sắm vai khá là lãnh khốc lạnh lùng nên cũng không có chuyện rằng, sau này mấy người đó gặp cô lại không cần quỳ xuống hành lễ đúng chứ?!
Cô cũng không thích học mấy cái "bình đẳng" của người xuyên việt. Mỗi thế giới đều có thế giới quan khác nhau nên cô không có dự định đổi mới hoặc thay đổi: "Phỉ Nhiên, ngươi đúng là càng ngày càng lợi hại. Chép quy củ Phi Nguyệt quán năm mươi lần, giao cho Phó thúc."
Xong lời, Lăng Vu Đề nắm tay Diệp Thần Lạc đi lên lầu.
Phỉ Nhiên hơi ngẩng đầu, ngoan độc nhìn chăm chăm vào bóng lưng Diệp Thần Lạc. Diệp Thần Lạc - - chỉ cần ngày nào còn Phỉ Nhiên hắn, nhất định hắn sẽ không từ thủ đoạn để Diệp Thần Lạc biến mất - -
Diệp Thần Lạc rụt cổ không nói gì. Dù hắn không còn sợ ;vd nữa, nhưng khí thế lạnh lẽo của Lăng Vu Đề lại khiến hắn hơi bỡ ngỡ.
Khi lên đến tầng năm, Lăng Vu Đề buông tay Diệp Thần Lạc ra: "Đệ về phòng trước đi, bữa tối sẽ có người đưa đến cho đệ."
Diệp Thần Lạc nhìn Lăng Vu Đề một cái rồi gật đầu. Sau khi hắn đáp lại một tiếng thì hắn ngoan ngoãn trở về phòng.
Đứng tại chỗ được một lúc, Lăng Vu Đề mới xoay người vào thư phòng.
Hôm nay hầu như cô đều ở cũng Diệp Thần Lạc, sổ sách gì đấy còn chưa có xem - -
Màn đêm phủ kín vòm trời, không trung tinh tú rạng ngời mắt ai...
Trong thư phòng, Lăng Vu Đề đang lập kế hoạch mới đột nhiên dừng bút trong tay. cô ngồi thẳng người, hơi cong môi lên: "Sao mỗi lần cô tới lại không đi cửa chính? Lẽ nào cửa sổ dễ đi hơn hả?" Giọng điệu của cô mang theo chút ý cười cùng quen thuộc.
"Đi bằng cửa chính rất vô vị ~ bổn cô nương quá đẹp, sợ câu hết hồn phách các tiểu quan trong Phi Nguyệt quán thì biết phải làm sao?!" Giọng nói chứa chút vô lại đáp trả Lăng Vu Đề.
Cô nghiêng đầu nhìn lại, đó là một nữ tử gầy gò ăn bận xiêm y màu tím đang ngồi thảnh thơi trên ghế. Nàng ấy đưa tay trái lên nhàn nhã kiểm tra móng tay, một chân vắt lên tay vịn đung đưa qua lại.
"Chỉ bằng cái bộ dạng đang đeo mặt nạ da người này của cô, muốn câu hồn phách của các tiểu quan Phi Nguyệt quán của ta? Ta thấy khó đấy!" Thấy vẻ ngoài không thể phổ thông đại chúng hơn của nàng ấy, Lăng Vu Đề không khách khí đáp lại.
"Dáng vẻ này thì làm sao?! Nếu Mộc Du Nhan ta muốn, ngay cả yêu tinh gì gì đấy như cô cũng chỉ có thể làm lá xanh cho ta thôi đấy!" Mộc Du Nhan bỏ cái chân đang gác trên ghế xuống, ưỡn ngực giương cằm khẳng định.
"Dạ dạ! Không sai không sai!" Lăng Vu Đề lắc đầu bất đắc dĩ, cô đều có chút khoan dung đối với nữ tử lớn lên từ nhỏ cùng nguyên thân ở trước mắt đây.
"Hừ hừ ~ vậy còn được ~"
"Hôm nay cô tới vì là nhớ ta à?"
"Đương nhiên không phải rồi ~ ta chỉ tới hỏi hôm nay cô đi du hồi làm gì thôi? Ve vãn với nam nhân của cô à? Ai dô, cô có nam nhân từ khi nào thế? Sao ta lại không biết?! Lăng Vu Đề cô cũng quá không nghĩa khí, đừng tưởng rằng cô là giáo chủ thì ta không dám đánh cô..."
"Cô đánh thắng được ta à?" Lăng Vu Đề cúi đầu tiếp tục viết kế hoạch, nhẹ nhàng đâm thẳng vào điểm yếu của Mộc Du Nhan.
Lời còn chưa xả xong đã bị nghẹn ở cổ họng, cơ mặt Mộc Du Nhan run lên, sau đó nàng ấy nói rằng: "Được, được rồi! Coi như ta đánh không lại cô ~ vậy cô nói đi, có nam nhân từ khi nào thế?! Không phải chỉ là một tháng không gặp cô thôi..." Hay sao?
"Chính là một tháng trước."
Mộc Du Nhan nhắm mắt lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Lăng Vu Đề cô để ta nói hết một câu thì sẽ chết à!?"
Lăng Vu Đề một tay chống cằm, chỉ cười híp mắt nhìn nàng ấy mà không nói lời nào.
Mộc Du Nhan tức khắc mếu máo: "Hu hu hu ~ cô ngoại trừ biết bắt nạt ta thì cũng chỉ biết bắt nạt ta ~ ta không chơi với cô nữa ~"
Lăng Vu Đề tức xạm mặt, cô cũng quen với cái kiểu đổi mặt chớp nhoáng của Mộc Du Nhan: "Có điều sao cô lại biết ta đi du hồ?"
Cô lảng sang chuyện khác, hiển nhiên rất thành công. Mộc Du Nhan ngẩn người một lát rồi ừ một tiếng: "Là thế này, một tháng trước ta trở thành phụ tá của Tứ hoàng nữ Lương Diệc Tuyên kia. Hôm nay đúng lúc đi du hồ với nàng ta thì thấy cô và nam nhân nhà cô. Nam nhân nhà cô, ừ, nhìn rất được, hợp mắt hơn tên Phỉ Nhiên kia không ít."
Lăng Vu Đề tự động quên câu sau cùng, chú ý vào trọng điểm trong lời Mộc Du Nhan: "Cô muốn đi làm phụ tá từ khi nào thế? Sao, muốn phò trợ Tứ hoàng nữ đăng cơ?"
Trong nội dung tiểu thuyết, người đăng cơ là Ngũ hoàng nữ Lương Diệc Xuân không được sủng ái nhất, cũng là tỷ đệ ruột với nam chủ Lương Hạ.
Vì để có chỗ dựa sau khi Ngũ hoàng nữ đăng cơ, khi đến thế giới này thì Lăng Vu Đề đã âm thầm đứng về phía Lương Diệc Xuân.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!