Chu Diệc An vừa dứt lời, bốn phía nhất thời im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Mấy người bạn đi theo sau Chu Diệc An đều bị doạ cho rớt tim, trước mắt đều biến thành màu đen, hận không thể đánh ngất Chu Diệc An rồi kéo hắn rời đi! Tại sao trước đó bọn họ lại có thể bất cẩn đến thế chứ! Nếu biết hai anh em nhà họ Chu bất hoà, bọn họ nhất định sẽ không để hai người họ chạm mặt nhau! Hiện tại lớn chuyện rồi!
Mọi người đều nhìn về phía Chu Diệc Triết, đợi xem sắp sửa có cảnh tượng đáng sợ gì xảy ra hay không! Mọi người có thể nhìn ra được Chu Diệc Triết cưng chiều Tạ Hà, đó tuyệt đối không phải là chơi đùa! Vậy mà Chu Diệc An lại dám đưa ra loại đề nghị này ư? Vết xe đổ Đinh Minh kia vẫn còn đang lập loè trước mắt chưa được mấy tháng đâu!
Cho dù hắn là em trai của y thì sao chứ? Còn không phải là con trai do tiu đây sinh ra à? Hắn nghĩ Chu Diệc Triết sẽ nhẹ tay với hắn hơn ư?
Tất cả mọi người đều đang chờ bão táp ập tới, đúng lúc này, đôi môi mỏng của Chu Diệc Triết hơi hé ra, thản nhiên nói: "Được."
Mọi người : WTF? Chúng ta nghe nhầm rồi sao???
Trước đó Tạ Hà còn làm như không nhìn thấy Chu Diệc An, im lặng ôm Chu Diệc Triết, đứng ở một bên, vừa nghe xong lời này lập tức run lên một cái, giống như bây giờ mới nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, viền mắt nhất thời đỏ ửng nhìn Chu Diệc Triết, đôi môi cậu trắng bệch, ngón tay cầm lấy ống tay áo của Chu Diệc Triết cũng tái nhợt theo. Tuy không phát ra một tiếng nào, nhưng bộ dáng bất lực đáng thương ấy còn hơn cả trăm ngàn từ ngữ.
Chu Diệc Triết bình tĩnh nhìn cậu, ôn nhu sờ sờ đầu cậu: "Đừng sợ, chỉ là một buổi tối mà thôi, với lại tôi cũng chưa chắc sẽ thua mà."
Y nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, giống như không phải nói với người yêu của mình, mà là một vật phẩm râu ria rẻ tiền vậy.
Máu trên mặt của Tạ Hà như bị rút dần đi.
Người bên cạnh càng xem càng không hiểu, chẳng lẽ bọn họ hiểu lầm rồi? Thật ra đây chỉ là đồ chơi của Chu Diệc Triết thôi? Nhưng mà... Từ trước đến giờ người bên cạnh Chu Diệc Triết thật sự quá ít, hơn nữa cũng chưa thấy y đối đãi với tình nhân tốt như vậy, nói là đồ chơi thì không giống lắm, mà nếu là người yêu, làm sao có thể đáp ứng loại yêu cầu này được?!
Từ lúc Chu Diệc An đưa ra đề nghị kia, cũng chưa từng buông tha bất cứ biến hoá nào trên mặt của Tạ Hà, lúc này nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cậu, trong lòng không hiểu tại sao lại dâng lên một luồng khoái ý. Chính là như vậy... Chỉ có như vậy thì em mới biết ở trong mắt của Chu Diệc Triết, em cũng chẳng khác nào là một món đồ chơi, lúc nào cũng có thể lấy ra để trao đổi với người khác! Người mà em phí công cám dỗ chính là loại người như vậy đấy, đau khổ ư? Em chính là loại người nông cạn đê tiện bỉ ổi, hiện tại nên hứng chịu sự trừng phạt này đi!
Chu Diệc An tiến lên từng bước, khom lưng về phía Tạ Hà, lộ ra nụ cười quỷ dị: "Sao lại bày ra bộ dáng này? Giống như là rất oan ức vậy, trước kia cậu ngủ với tôi cũng đâu có ít, hiện tại theo anh trai của tôi, lại thành trinh tiết liệt phụ à?"
Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Diệc Triết: "Anh, mặt hàng này mà anh cũng thích được sao, đều là thứ tôi vứt đi mà thôi."
Trên mặt Chu Diệc Triết ẩn ẩn tức giận, thứ vô liêm sỉ này, không ngờ lại đối xử với Tạ Hà như vậy! Nhưng mà y không thể nói điều này ra được, bởi vì... Là y đáp ứng yêu cầu của Chu Diệc An trước, cũng là y bức Chu Diệc An thành như vậy...
Mọi người lại hút thêm một ngụm khí lạnh! Đều lui về sau ba mét, e ngại lửa cháy lan tới!
Cùng lúc đó ánh mắt đều đổ dồn lên người của Tạ Hà, có phức tạp, có nghiền ngẫm, thì ra là thế à, nhìn bề ngoài ngây thơ ngoan ngoãn như thế, không ngờ lại có một mặt đê tiện đến vậy, dụ dỗ xong thằng em lại chạy đi câu dẫn thằng anh, chà chà nhìn bộ dáng kia mà xem, nếu không phải Chu Diệc An nói, bọn họ đều bị gạt rồi, với diễn xuất như thế này, chẳng trách có thể dụ dỗ được hai anh em nhà người ta! Nhưng mà... Chu Diệc Triết cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, hèn chi lại đồng ý với lời đề nghị của Chu Diệc An.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của mọi người đều biến thành khinh thường.
Tạ Hà nhìn Chu Diệc An, nhìn hắn dùng khuôn mặt mà cậu yêu thương phun ra những lời nói vô tình kia, ở trước mặt mọi người mà tàn nhẫn đẩy cậu vào hoàn cảnh không thể nào quay đầu lại. Nhưng cậu lại không thấy thất vọng hay phẫn nộ, chỉ có khổ sở và bi thương mà thôi... Bởi vì, Chu Diệc An chắc chắn cũng rất là đau khổ, vì đau khổ nên mới có thể trở thành bộ dáng như ngày hôm nay, đều là lỗi của cậu. Chu Diệc An mà cậu yêu, đã bị cậu phá huỷ rồi...
Cậu ngơ ngác nhìn Chu Diệc An, trong mắt nhịn không được toát lên yêu thương nồng đậm, nhưng cậu biết như vậy là không đúng, bởi vậy vội vã rũ mắt xuống. Mặc dù đã thu lại động tác ấy rất nhanh, nhưng một màn này vẫn rơi vào mắt của Chu Diệc Triết.
Ánh mắt đó khiến trái tim của Chu Diệc Triết đau đớn vô cùng, cái gì gọi là khổ sở cầu mà không được, rốt cuộc y cũng hiểu được rồi.
Y rất muốn mặc kệ tất cả mà đưa Tạ Hà về nhà, không cho cậu gặp Chu Diệc An, không cho cậu ấy gặp bất kỳ kẻ nào khác, nhốt cậu lại bên cạnh mình, như vậy sẽ chẳng còn ai có thể thương tổn đến cậu nữa, nhưng y không thể.
Bởi vì người mà Tạ Hà muốn không phải là y.
"So cái gì?" Chu Diệc Triết nhìn về phía Chu Diệc An, thanh âm lạnh lẽo.
"Bắn cung đi." Chu Diệc An thuận miệng nói, cười hì hì, "Như vậy thì dù tôi có thắng, cũng chẳng có ai nói tôi thắng mà không vẻ vang."
Trên thực tế, quần chúng vây xem chẳng có ai cảm thấy hắn có thể thắng được, mọi người đều biết trình độ bắn cung của Chu Diệc Triết, chưa từng có người nào ở trong cái giới này có thể lay chuyển được địa vị của y, nếu y có đi làm cung thủ chuyên nghiệp cũng đều dư sức. Chu Diệc An chọn loại thi đấu này chẳng khác nào chắp tay nhận thua... Chẳng lẽ... Hắn đang tỏ ra yếu kém? Vậy trước đó hắn còn đưa ra yêu cầu đó để làm chi?
Chuyển biến này quá bất ngờ...
Mọi người rơi vào trạng thái đứng hình lần thứ ba.
Bởi vì quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ngay khi Chu Diệc Triết và Chu Diệc An sắp bắt đầu trận đấu, tất cả mọi người đều tụ tập lại chỗ này, chỉ sợ bỏ qua một màn động trời nào đấy.
Trong lúc đó, hai anh em cũng chẳng có ai nhường nhịn ai, Chu Diệc Triết rộng lượng để Chu Diệc An bắt đầu trước, Chu Diệc An cũng không do dự chút nào cầm cung tiễn lên, mỗi người bắn ba tên, dùng tổng điểm trên vòng quyết định thắng bại, rất đơn giản.
Nhìn Chu Diệc An bắn rất tuỳ ý, nhưng không ngờ thành tích lại rất cao, một cái mười điểm, hai cái chín điểm, khiến người khác cũng nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa. Với loại thành tích này, nếu đối thủ không phải là Chu Diệc Triết, tám phần mười là ăn chắc.
Chu Diệc Triết tuỳ tiện cầm lấy cung tiễn tiến vào sân, sống lưng thẳng tắp, dùng sức căng dây cung, y hơi híp mắt lại, ngón tay buông lỏng, mũi tên liền bay vọt ra bên ngoài, mười điểm. Phát thứ hai, vẫn là mười điểm.
Nhưng tới phát thứ ba, Chu Diệc Triết chậm chạp không có bắn ra.
Trong mắt y hiện lên vẻ giãy dụa, một giọng nói ở trong đầu y kêu to, cứ thắng đi cứ thắng đi, như vậy là có thể mang Tạ Hà về nhà! Đáng nhẽ ra hôm nay mày không nên tới đây! Mày ngu à? Giọng nói còn lại trào phúng và lạnh lẽo, tình yêu của mày chỉ được như vậy thôi ư? Ngay cả một chút hy sinh cũng không làm được? Nhất định phải ích kỷ bức chết cậu ấy sao?
Chu Diệc Triết bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tạ Hà.
Có lẽ Tạ Hà cũng không ngờ y lại đột nhiên quay đầu về phía mình, khẩn trương trên mặt cùng với một chút thất vọng vẫn còn chưa kịp thu lại, biểu tình hốt hoảng.
Giây phút này, Chu Diệc Triết cảm thấy cung tiễn của mình có chút bất ổn.
Bạn đang đọc bộ truyện Công Lược Tra Công Kia tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Công Lược Tra Công Kia, truyện Công Lược Tra Công Kia , đọc truyện Công Lược Tra Công Kia full , Công Lược Tra Công Kia full , Công Lược Tra Công Kia chương mới