Mãi đến lúc này Chu Thế Ngang mới nhận ra rằng hắn chưa bao giờ muốn ngày nào đó sẽ chia tay với Thẩm Đình, cho nên khi
hắn nghe được Thẩm Đình nói muốn cắt đứt liền đau lòng không thôi.
Chu Thế Ngang vội vàng lái xe ra ngoài tìm Thẩm Đình, người đại diện bên
kia gọi điện thoại cho hắn báo Thẩm Đình bởi vì liên tục luyện tập dưới
cường độ công việc cao, mệt nhọc quá độ ngất xỉu, hiện tại ở bệnh viện.
Chu Thế Ngang vừa đau lòng vừa tức giận, gấp gáp chạy tới bệnh viện, sắp
xếp cho Thẩm Đình phòng bệnh tốt nhất, canh suốt đêm bên mép giường y.
Sau khi Thẩm Đình tỉnh lại, phát hiện tay mình vẫn luôn được nắm chặt, y vừa cử động, Chu Thế Ngang liền thức giấc.
"Tỉnh rồi?" Chu Thế Ngang sờ trán y, cảm giác cơn nóng đã dịu bớt mới yên tâm, "Còn chỗ nào khó chịu nữa không?"
Thẩm Đình chớp mắt hai cái, người trước mắt không biến mất, đây không phải giấc mơ.
Y há miệng thở dốc, yết hầu vẫn đau, Chu Thế Ngang thấy thế lập tức lấy ly đút nước ấm cho Thẩm Đình.
"Sao anh lại đến?" Giọng Thẩm Đình khàn đến mức cực kỳ khó nghe.
"Em không khỏe sao không nói với anh? Cần gì phải cố chấp như vậy?" Chu Thế Ngang lần đầu tiên nhịn không được muốn răn dạy y, ngữ khí giận dữ
"Không phải còn có anh sao?"
Thẩm Đình nghe thấy thì tủi thân
trong lòng, mũi chua xót, không nói nhiều thêm, chỉ muốn đẩy Chu Thế
Ngang đi, y quay đầu nói: "Bệnh vặt mà thôi, có người cần anh hơn em."
Chu Thế Ngang còn đang muốn nói thêm gì đó, Thẩm Đình đã giành trước một
bước: "Em không muốn tiếp tục duy trì quan hệ này nữa, cảm ơn anh mấy
năm nay đã chăm sóc, về sau không cần gặp lại."
"Thẩm Đình......"
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Chu Thế Ngang thấy là của Du Hoài An liền nhận.
"Bách Ninh Nguyệt đã hai ngày không đến bệnh viện, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, cậu ấy ở cạnh cậu sao?"
Thanh âm của Du Hoài An rất vội, đề-xi-ben ở mức cao, phòng bệnh yên tĩnh
trống trải đặc biệt rõ ràng, Thẩm Đình lại nghe được cái tên kia, cái
tên đánh dấu đoạn tình cảm buồn cười bằng một ấn ký nhục nhã.
"Anh đi đi......" Thẩm Đình nhấc chăn lên che mặt, nước mắt thấm ướt gối đầu.
"Cậu ấy không ở chỗ tôi, để tôi về chung cư tìm thử." Chu Thế Ngang thấy tấm chăn đang phồng lên kia thì giơ tay vỗ vỗ, nhẹ giọng trấn an, "Em dưỡng bệnh trước, ngày mai anh lại đến thăm em, chờ em nghĩ kỹ, chúng ta bàn
tiếp."
Cho dù hiện tại hắn vẫn chưa rõ rốt cuộc người trong lòng
hắn thích là Thẩm Đình hay Bách Ninh Nguyệt, nhưng Chu Thế Ngang không
muốn cứ tùy tiện kết thúc mối quan hệ với Thẩm Đình như vậy.
Có
điều trước mắt người cần lo lắng là Bách Ninh Nguyệt, cảm xúc của cậu
dao động rất lớn, buồn bực không yên, cho dù Bách Ninh Nguyệt vẫn luôn
không chịu thừa nhận, nhưng chuyện cậu đã từng tự sát không thành Chu
Thế Ngang và Du Hoài An đều biết, cho nên bọn họ mới sợ cậu xảy ra việc
gì.
Có điều tình huống thực tế lại là Bách Ninh Nguyệt ở nhà ăn
no uống tốt ngủ ngon, chờ đợi Chu Thế Ngang và Thẩm Đình bộc lộ tâm tình với nhau, chỉ như vậy cậu mới có thể thanh thản ổn thỏa đi câu bác sĩ
Du được.
Ai ngờ đâu Chu Thế Ngang lại xông vô nhà cậu, lay tỉnh Bách Ninh Nguyệt dậy từ trong giấc mơ.
"Ninh Nguyệt, cậu không sao chứ?" Chu Thế Ngang lo lắng đánh giá toàn thân
Bách Ninh Nguyệt, ban nãy hắn gọi rất nhiều lần nhưng không thấy cậu
phản ứng.
"Hơn nửa đêm rồi cậu tự nhiên chạy tới đây làm gì?"
Bách Ninh Nguyệt mờ mịt, phát hiện bên ngoài lúc này đã là buổi sáng,
ánh mặt trời chiếu rọi, hóa ra cậu ngủ lâu thế rồi.
"Cậu không
sao thì tốt, di động không nhận, bệnh viện cũng không đi, còn tưởng cậu
xảy ra chuyện gì?" Chu Thế Ngang sờ đầu của cậu, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào.
Bách Ninh Nguyệt cầm di động lên xem mới biết nó hết pin rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!