Cuối cùng Du Hoài An vẫn đưa Bách Ninh Nguyệt về
nhà mình, anh biết gia đình Bách Ninh Nguyệt đều đã di cư sang nước
ngoài, mà cậu lại nhiều năm không trở về, ở đây có rất nhiều chuyện và
chỗ không quen thuộc, hơn nữa với tình trạng tay của cậu quả thật không
có người chăm sóc khá bất tiện.
Anh còn gọi điện thoại cho Chu
Thế Ngang thông báo, Chu Thế Ngang vốn định để Bách Ninh Nguyệt tiếp tục ở chỗ của hắn, cho dù bọn họ không thành đôi thì tình nghĩa vẫn còn đó. Chỉ là hắn không ngờ rằng, Bách Ninh Nguyệt sẽ lựa chọn muốn ở bên Du
Hoài An.
"Cậu thích Ninh Nguyệt sao?" Chu Thế Ngang hỏi Du Hoài An qua điện thoại.
Du Hoài An nhìn căn phòng ngủ dành cho khách mà Bách Ninh Nguyệt sẽ dùng trong nhà mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không trả lời.
Từ lúc Bách Ninh Nguyệt ở trong nhà Du Hoài An, cậu ỷ vào việc tàn tật mà
rất ít động tay. Không những không làm việc nhà, cơm muốn người đút, tắm còn phải nhờ Du Hoài An giúp đỡ, mỗi lần tắm đều bày ra dáng vẻ "Ướt át dụ hoặc", nhưng Du Hoài An thế nào cũng "Bách độc bất xâm".
Điều duy nhất khiến Du Hoài An cảm thấy ấm lòng đó là, cho dù những ngày anh về trễ rất nhiều, nhưng Bách Ninh Nguyệt vẫn luôn mở đèn chờ anh, vừa
mở cửa sẽ nhận được một câu: "Anh đã về, hôm nay bác sĩ Du vất vả rồi."
Cảm giác giống như nuôi thú cưng, lớn lên xinh đẹp ngoan ngoãn, ở nhà làm
trời làm đất, phải đút cơm tắm rửa dỗ ngủ, mấu chốt là cực dính người
thích làm nũng, đôi mắt chưa từng rời khỏi chủ, khiến anh cảm thấy căn
nhà này thật ra cũng không cô đơn quạnh quẽ đến thế.
Có một ngày, Du Hoài An phải thực hiện liên tiếp nhiều cuộc phẫu thuật, nhịn không
được dựa vào lòng Bách Ninh Nguyệt, cuối cùng ôm người lăn lên giường
mình, cùng nhau ngủ một suốt đêm, về sau điều này liền trở thành thói
quen.
Một đêm nọ Bách Ninh Nguyệt trêu ghẹo hỏi: "Tại sao đột nhiên đồng ý cùng chung chăn gối với tôi vậy?"
Du Hoài An mắt nhắm mắt mở buồn ngủ mông lung ôm Bách Ninh Nguyệt càng
chặt, mơ mơ màng màng đáp: "Bảo bối cho tôi nạp điện nào."
"Hoá ra anh xem tôi như cục sạc, thế sao không cắm vào để nạp điện đi?" Nội tâm Tang Nịnh Thu sôi trào.
【Đúng vậy, ài tiếc là tôi không thể xem, mặc dù tôi là hội viên thường trực.】
"Rốt cuộc do Tần ảnh đế không được hay cô viết không được hả?" Tang Nịnh Thu lớn tiếng chất vấn, hai thế giới rồi vẫn cứ như thế này, nội dung chạy
một đoạn lại "Bíp—", "Bíp—" hoài là sao?
【Vai công chính dưới
ngòi bút của tôi đều anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, thân cao 1m88, chiều dài 18cm, chân dài mặt đẹp khí chất ngon lành, hàng to xài
tốt eo công cẩu, ai có thể không được chứ truyện của tôi tuyệt đối không có vụ công không được!】
Tang Nịnh Thu trầm tư một lát, nói: "Kế tiếp cho dù cô có là hội viên VVVip cũng không thể xem."
【......】
Bách Ninh Nguyệt chui vào trong chăn, tay trái bắt đầu kéo quần lót và quần ở nhà rộng thùng thình của Du Hoài An xuống, ngậm lấy đồ vật trắng mềm
nọ.
Trong lúc ngủ mơ hô hấp Du Hoài An dần trở nên gấp gáp, sau
khi thấy không ổn liền tỉnh dậy, anh phát hiện dục vọng bản thân đang
được bao bọc trong một nơi ấm áp ẩm ướt, mà dưới lớp chăn bông trước mặt đang phồng lên thành một ụ.
Anh vội xốc chăn nắm gáy Bách Ninh Nguyệt kéo lại gần, trầm giọng hỏi: "Cậu đang làm cái gì?"
Môi Bách Ninh Nguyệt ửng hồng, cậu còn thè lưỡi liếm quanh dư vị một chút,
bàn tay không sợ chết di chuyển xuống bắt lấy thứ kia, khiến cho nhịp
thở của Du Hoài An trở nên dồn dập.
Lâu rồi chưa phát tiết, Du
Hoài An khó lòng tránh thoát khỏi sự kích thích va chạm mạnh mẽ như vậy, nó cũng không giống với khoái cảm lúc bình thường, bàn tay trái của
Bách Ninh Nguyệt không thuần thục, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, ngón tay thi thoảng thô lỗ cọ qua lỗ chuông.
Thủ pháp ngây thơ này trêu
chọc Du Hoài An, làm anh không thể đạt được cực khoái, thế nên anh lật
người ấn Bách Ninh Nguyệt dưới thân, lột quần cậu ra, mặc kệ Bách Ninh
Nguyệt phản kháng mà nắm bàn tay cậu, cùng nhau loát động.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!