"Cô đừng khóc nữa." Từ lúc
trở lại hộp, tiếng khóc của Tiểu Đào Tâm chưa từng ngừng, Tang Nịnh Thu
cảm thấy cậu sắp chìm trong nước mắt của cô nàng mất thôi.
【Huhuhu......BE sao có thể không khóc cho được?】
"Tự cô muốn xem BE, fan hâm mộ đu ship dữ lắm mà?" Tang Nịnh Thu vẫn duy
trì tư thế nằm trên mặt đất, cậu lại trải qua cái chết thêm một lần,
trong lòng còn chưa bình tâm sau cảm giác buồn bã và tuyệt vọng.
Vốn cốt truyện sắp xếp khi đèn treo rơi xuống, Bách Ninh Nguyệt vì cứu Thẩm Đình mà bị thương nặng, trong mắt người ngoài, cậu không do dự khi thời khắc nguy hiểm xuất hiện, chỉ riêng Du Hoài An biết, Bách Ninh Nguyệt
đang giúp anh cứu người mà anh yêu.
Kết thúc Bách Ninh Nguyệt trị thương xong thì một mình trở về nước ngoài, cuộc đời này không bao giờ
gặp lại Du Hoài An nữa, nhưng Du Hoài An đã từ từ nảy sinh tình cảm và
yêu Bách Ninh Nguyệt trong quá trình ở chung, có điều cuối cùng họ vẫn
BE.
Ai ngờ giữa chừng bỗng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Bách Ninh
Nguyệt cứ như vậy chết đi, dẫn tới Tang Nịnh Thu đùng phát phải đi lãnh
cơm hộp, đóng máy sớm.
【Tiến trình hoàn thành nhiệm vụ đang được cập nhật......】
【Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ hiện tại: 10%. 】
Lúc này một tia sáng khẽ rọi vào thân thể Tang Nịnh Thu, so với cái trước
kia thì sáng hơn một chút. Nó chỉ chợt vụt qua, chờ đến lúc Tang Nịnh
Thu chú ý, nó đã biến mất rồi, cậu còn tưởng bản thân hoa mắt.
Mới 10%, Tang Nịnh Thu thở dài một hơi, cố gắng ném hết những hình ảnh cuối cùng của Du Hoài An ra khỏi đầu, thảo luận với Tiểu Đào Tâm: "Thế giới
tiếp theo có thể để vai công chính yêu tôi đến chết đi sống dậy, đào tim đào phổi ra yêu được không?"
【Không thành vấn đề, sẽ thỏa mãn cậu.】
Lúc Tang Nịnh Thu mở mắt lần nữa, cậu đã biến thành một đứa bé 4 tuổi.
Cậu không xa lạ gì với dáng vẻ lúc nhỏ của mình, tại vì mỗi năm đều có thể nhìn thấy trên TV.
Nhưng Tang Nịnh Thu trăm triệu lần không ngờ đến chính là, người đang đứng
trước mặt cậu bây giờ cũng là phiên bản thu nhỏ của Tần ảnh đế.
Đại khái hiểu biết cốt truyện xong, Tang Nịnh Thu tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với thế giới này, không chỉ không cần cầm đao lựa súng, mà mỗi ngày đều
được ăn ngon uống tốt, không cần làm cái gì, đi đâu cũng có người hầu
hạ. Bởi vì bên cạnh cậu đã có một trúc mã luôn bảo vệ, làm bạn với cậu
từ nhỏ tới lớn.
Thứ duy nhất không tốt chính là, nhân vật mà cậu sắm vai bị bệnh tim bẩm sinh.
Giọng trẻ con non nớt lanh lảnh vang lên, đứa trẻ trước mặt hắn đáng yêu
thanh tú, xinh đẹp hơn hẳn so với những đứa trẻ trước đây hắn gặp, cậu
giống như búp bê Tây Dương trong tủ kính, hắn vội vàng liếc một cái liền không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.
"Sơ...... Sơ Niệm." Hắn trúc trắc nói, cuối cùng còn bồi thêm một câu, "Niệm...trong tưởng...nhớ."
Đây là viện trưởng dạy hắn, bởi vì rất lâu rồi hắn không nói chuyện cho nên khi mở miệng có chút lắp bắp, phát âm cũng không chuẩn, lời nói ra
khiến người khác rất khó hiểu hắn đang muốn biểu đạt cái gì.
Nhưng Tang Nịnh Thu tất nhiên hiểu, cậu vươn bàn tay nhỏ ra trước mặt Sơ
Niệm: "Chào anh Tiểu Niệm, em là Hứa Vong, Vong trong quên lãng."
Mặc dù đã rửa ráy sạch sẽ và thay một bộ quần áo mới, trên tay cũng không
hề dính đất bụi nhưng Sơ Niệm vẫn chùi chùi bên quần, thật cẩn thận nắm
lấy bàn tay ấy.
Khi tay hai người chạm vào nhau, Hứa Vong chợt
vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hàm răng nho nhỏ, Sơ Niệm cũng cứng đờ ngẩn ngơ trước nụ cười mà lần đầu tiên trong đời có người dành cho hắn.
Lúc ấy bọn họ vẫn chưa biết, tên của họ còn mang theo mỗi ý nghĩa khác, gọi là "Nhớ mãi không quên". (Niệm niệm bất vong)
Mẹ của Hứa Vong khó khăn lắm mới có thai được, trong quá trình mang thai
vẫn xảy ra chuyện dẫn đến bẩm sinh tim cậu đã khiếm khuyết, hơn nữa bà
rất ít khả năng có thai thêm lần hai, cho nên Hứa Vong là bảo bối quý
giá duy nhất trong nhà.
Do gia đình Hứa Vong giàu có, người trong nhà lại nuôi dưỡng chăm bẵm chu đáo nâng niu, hận không thể mang hết
tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này dành cho cậu, riêng mỗi sức
khỏe là không thể làm bạn cùng cậu.
Dù đã thuê bảo mẫu và hộ lý
túc trực ở nhà chăm sóc, nhưng vẫn có những nơi không thể lo đến. Tình
trạng cơ thể của Hứa Vong không cho phép cậu tùy tiện đi ra ngoài, ở độ
tuổi mà mấy đứa trẻ đều thích vui vẻ chạy nhảy đùa giỡn, cậu chỉ có thể ở nhà một mình yên lặng chơi đồ chơi, thật sự hệt như Sơ Niệm đã từng
hình dung lúc đầu, cậu giống một em búp bê Tây Dương bị nhốt trong tủ
kính.
Vì để Hứa Vong không cảm thấy cô độc, cha mẹ cậu đến viện
phúc lợi nhận nuôi một cậu bé, để hắn cùng Hứa Vong tới trường mẫu giáo, luôn bên cạnh cậu.
Theo lý mà nói, Sơ Niệm ở tuổi này thì nên
học tiểu học mới đúng, nhưng bản thân hắn lại muốn cùng Hứa Vong đi mẫu
giáo, nếu đổi lại là người khác chắc chắn không tình nguyện, nhưng Sơ
Niệm không giống vậy.
Ký ức mà Sơ Niệm có thể nhớ được đều bắt
đầu từ viện phúc lợi, cha mẹ hắn không còn nữa, bị đưa vào đây chung với hắn còn có em gái ruột, nhưng em gái vừa đến không lâu đã được một gia
đình tốt mang đi.
Chỉ có mình hắn bị giữ lại, bởi vì hắn không
nói chuyện, cũng không thích cười, vẻ mặt cứ ngây ngây ngốc ngốc, tựa hồ một đứa trẻ ngờ nghệch, trông chẳng dễ gần hay may mắn khi nhìn thấy.
Người khác đều nói bởi vì hắn tận mắt nhìn rõ cảnh tượng cha mẹ gặp tai nạn,
cho nên bị dọa váng đầu, chỉ mỗi Sơ Niệm biết, kỳ thật hắn không nhớ gì
cả.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!