Thoáng chốc bọn họ đã trưởng thành, lẽ ra Sơ Niệm
phải lên cấp 3 rồi, nhưng hiện tại hắn vẫn cùng Hứa Vong học cấp 2. Hắn
không nói, cha mẹ Hứa Vong cũng không hỏi, cho nên hắn cứ thế mà ở bên
cậu học hành, làm bạn cùng Hứa Vong lớn lên.
Sơ Niệm 16 tuổi càng ra dáng một thiếu niên, mái tóc luôn được cắt ngắn gọn gàng, đường nét
gầy yếu ngày xưa giờ đã phát dục, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, vẫn
chẳng thích cười như xưa, khuôn mặt là kiểu không bộc lộ cảm xúc gì.
Đã từng gầy còm như một cây non nhỏ, thế nhưng dần dà trưởng thành nên cây đại thụ với sức sống mãnh liệt, thay Hứa Vong che mưa chắn gió.
Bản thân Hứa Vong vì lý do sức khỏe mà lớn lên tương đối nhỏ con, hơn nữa
ít vận động nên cũng không cao ráo, dù rằng mỗi ngày cậu đều kiên trì
uống nhiều hơn Sơ Niệm một hộp sữa, nhưng mãi chẳng cao bằng vai hắn.
Việc đầu tiên vào mỗi buổi sáng sớm khi tỉnh dậy của cậu chính là kéo Sơ Niệm đo chiều cao với mình, tỉ mỉ đến từng milimet.
"Hôm nay em cao thêm được 0.15 centimet nè" Hứa Vong khoa trương múa máy tay chân, kỳ thật thứ duy nhất dài ra là quả móng tay mới mọc của cậu mà
thôi.
"Ừ." Sơ Niệm gật đầu, hắn vẫn không thích nói chuyện, thuận tay bế Hứa Vong lên, đưa cậu đi đánh răng rửa mặt.
Đây là tư thế ôm em bé, Sơ Niệm ôm nhiều năm liền thành thói quen, nhưng
Hứa Vong trưởng thành hơn rồi, có đôi khi một cánh tay hắn ôm không hết, cuối cùng biến thành Hứa Vong đu bám trên người hắn giống gấu koala.
"Anh không khen em chút nào sao?" Hứa Vong ngáp một cái, cậu còn đang buồn
ngủ, hội chứng sau của kỳ nghỉ chưa thể điều chỉnh kịp.
Sơ Niệm giúp cậu bóp kem đánh răng, vươn tay xoa đầu cậu không nói gì cả.
Hứa Vong sớm hình thành thói quen nhận sự khen ngợi im lặng này của hắn,
rửa mặt xong bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng, tiếp theo chuẩn bị xuất phát
đến trường học.
Hứa Vong ra khỏi cửa muốn được dắt tay nhưng bị
Sơ Niệm từ chối. Hai người đều không còn trẻ con nữa, có những cử chỉ
thể hiện tình cảm không tiện làm bên ngoài.
Hứa Vong hỏi: "Vì sao không thể?"
"Như vậy không tốt." Sơ Niệm cảm giác không nên, nhưng tại sao không nên thì hắn không thể nói thành lời.
Có điều Sơ Niệm từ nhỏ đã chăm bẵm Hứa Vong, tuy Hứa Vong cũng học được
cách tự ăn cơm mặc quần áo hay tắm rửa, nhưng Sơ Niệm vẫn sẽ quan tâm
đối xử với cậu như một đứa trẻ.
Sơ Niệm xách cặp cho Hứa Vong,
giúp cậu lấy nước nóng giữa mỗi tiết học, vào nhà ăn sẽ xếp hàng múc cơm hộ cậu, ngay cả đi WC cũng đi cùng nhau, vậy nên Hứa Vong bị bạn bè gọi là "Tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân", còn chê
cười sau lưng Sơ Niệm, kêu hắn là "Nô tài giúp việc".
Học sinh ở
tuổi này còn chưa phân rõ phải trái đúng sai, học không giỏi thường
thích kéo bè kết phái giễu cợt chọc ghẹo người khác làm vui.
Một
ngày nghỉ trưa, Hứa Vong đang làm bài tập tiếng Anh được giao hôm nay,
Sơ Niệm đã làm xong ngồi bên cạnh giám sát cậu. Hắn lấy từ trong cặp
sách ra một cái hộp giữ tươi, cắt trái cây thành từng miếng đút cho Hứa
Vong ăn.
Cái gì hắn cũng có thể giúp cậu làm, chỉ riêng bài tập
là không. Hứa Vong giận dỗi bảo không làm xong sẽ không ăn trái cây, Sơ
Niệm hết cách đành phải đút cậu.
"Tiểu thiếu gia của chúng ta ăn gì cũng phải có người đút kìa." Tiếng chế nhạo vang lên từ phía cuối phòng học.
Hứa Vong được nuôi nấng khó thuần, không dễ dàng gì chịu tủi thân, cậu vừa định phản bác đã bị Sơ Niệm ngăn lại.
"Nhóm người đó mỗi ngày đều như vậy, gặp ai cũng tọc mạch, em đừng để ý là
được." Sơ Niệm vỗ vỗ tay Hứa Vong tay dưới bàn, trấn an cậu.
Hứa Vong kìm chế không quay đầu lại, trái cây cũng không muốn ăn nữa, Sơ Niệm quen tay hay việc ăn nốt chỗ còn thừa.
Không ngờ đám kia lại bắt đầu ồn ào: "Chuyên đi ăn thừa đồ của người ta,
không chừng ngày nào đó còn phải quỳ xuống liếm giày sạch sẽ." Nói xong
phá lên cười hô hố.
Bỗng có tiếng ghế dựa kéo rít trên mặt đất,
phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, giọng điệu non trẻ tức giận giận
mắng: "Tụi mày nói cái gì?"
Tiếng cười nhạo đột nhiên im bặt, Sơ Niệm còn chưa kịp ngăn cản, Hứa Vong đã hùng hổ chạy tới chỗ đám người nọ.
"Tụi mày dám nói hươu nói vượn nữa thử xem!" Hứa Vong trừng mắt nhìn chúng,
bàn tay nắm lại thật chặt, bởi vì cậu tức giận nên cảm giác tim đập
nhanh hơn, hô hấp có phần khó khăn, uy hiếp xong câu đầu tiên liền nghẹn nửa ngày chưa thốt được câu tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!