Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Sơ Niệm rời khỏi
trường mới biết Hứa Vong không thi hai môn cuối cùng bởi vì cậu đột
nhiên phát bệnh.
Sơ Niệm muốn đi bệnh viện tìm Hứa Vong, lại được tài xế Hứa gia đưa tới sân bay, giống như mọi sự đều đã được cha mẹ Hứa Vong sắp xếp ổn thỏa, Sơ Niệm chỉ cần mang người đến là được.
Dọc đường đi hắn rất lo lắng và sợ hãi, không hơi sức đâu suy nghĩ sâu xa chi tiết trong đó.
Rốt cuộc Sơ Niệm gặp được cậu ở một bệnh viện cao cấp nước ngoài, cuộc phẫu thuật lần này của Hứa Vong tương đối phức tạp, phải mất một thời gian
rất lâu để chuẩn bị.
"Anh đừng sợ." Những lời này trái lại là Hứa Vong an ủi Sơ Niệm, trên người cậu cắm đầy dây nhợ, nói chuyện cũng thật suy yếu.
Sơ Niệm bấy giờ mới phát hiện, hóa ra là bàn tay hắn nắm cậu đã run rẩy dữ dội. Hắn đang sợ, sợ ca phẫu thuật thất bại, sợ Hứa Vong ở trên bàn mổ
không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Không sao, anh ở đây, vẫn luôn ở
đây." Sơ Niệm cố nén nước mắt, không để lộ mặt yếu đuối ra ngoài, hắn
phải trở thành chỗ dựa mạnh mẽ cho Hứa Vong.
Sơ Niệm theo thường
lệ chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật, nhưng kỳ lạ chính là ca phẫu thuật
không lâu như vậy, may mắn, Hứa Vong lại lần nữa qua được.
Thuốc mê chưa tan hết, Sơ Niệm ngồi trước giường bệnh làm bạn với cậu, trong khi cha mẹ Hứa Vong ở bên ngoài cãi nhau.
Cha Hứa: "Tôi vốn dĩ không đồng ý chuyện đó, đều là mạng người, há có thể coi như trò đùa!"
Mẹ Hứa: "Ông đừng cho là tôi không biết ông có một đứa con riêng bên
ngoài, tuổi lớn hơn cả Tiểu Vong, ông khéo còn ước Tiểu Vong phẫu thuật
thất bại!"
Cha Hứa: "Bà đang nói hươu nói vượn gì đó?"
Sơ
Niệm cau mày, hắn sợ Hứa Vong bỗng nhiên tỉnh dậy sẽ nghe thấy mấy
chuyện khó chịu kia, may mà bọn họ quá ồn ào, bị y tá mời rời khỏi.
Kỳ thật chuyện cha mẹ Hứa Vong bất hòa Sơ Niệm đã sớm biết, có lẽ Hứa Vong cũng tự phát hiện ra, dù sao cha mẹ cậu chung đụng ít mà xa cách thì
nhiều, thường xuyên bận việc công ty, thời gian đoàn tụ một nhà ba người thật sự rất hiếm.
Cho nên bên cạnh Hứa Vong chỉ có Sơ Niệm, hắn thấy chẳng sao cả, hắn còn mong Hứa Vong chỉ cần một mình hắn.
Thời gian nằm viện lần này của Hứa Vong tương đối dài, Sơ Niệm cũng dành
phần lớn thời gian chăm sóc cậu, bỗng nhiên đến một ngày, cha Hứa bảo
với hắn đừng đi bệnh viện nữa.
"Thành tích thi đại học của con
cực kỳ cao, chú báo danh cho con ở trường học chuyên nghiệp tốt nhất,
sau này con có thể học hỏi được nhiều thứ ở đó. Nhà họ Hứa chúng ta đã
nuôi dạy con nhiều năm, không cầu mong báo đáp, chỉ hy vọng con trở
thành người giỏi giang, sau khi tốt nghiệp đại học có thể vào công ty hỗ trợ giúp chú."
Sơ Niệm nghe cha Hứa nói xong thì gật đầu, đây là trách nhiệm của hắn, có điều......
"Vậy Hứa Vong làm sao bây giờ?"
"Sức khỏe Tiểu Vong con cũng biết, điều kiện chữa bệnh ở nước ngoài tốt hơn, cho nên cứ để nó lưu lại đây, ngoài ra......" Cha Hứa nhìn hắn với đôi
mắt của người bề trên, nói: "Chuyện con không nên làm mà con đã làm, đến lúc sửa đổi đi."
Sơ Niệm cả kinh toát mồ hôi lạnh, bọn họ đã biết mối quan hệ giữa hắn và Hứa Vong.
Cuối cùng Sơ Niệm một mình trở về nước, không về căn nhà cũ ngày xưa hai
người lớn lên từ nhỏ nữa mà là trực tiếp đến thành phố hắn sắp theo học
đại học.
Hắn biết, cha mẹ Hứa Vong sẽ không cho hắn và cậu gặp mặt, vậy nên cơ hội để từ biệt với cậu cũng không có.
Sơ Niệm chỉ có thể gửi tin nhắn cho Hứa Vong, đại khái bảo rằng mình muốn
học đại học, dặn cậu tự chăm sóc bản thân khỏe mạnh, bọn họ sẽ còn gặp
lại nhau.
Tựa hồ như bạn bè bình thường hàn huyên thăm hỏi, ngay cả một câu "Anh yêu em, chờ anh" hắn cũng không dám gửi.
Kỳ thật trong lòng Sơ Niệm không như ngoài mặt thoạt nhìn vân đạm phong
khinh, hắn giống một con dã thú táo bạo nhưng chưa mọc răng nanh và móng vuốt, cho nên hiện tại không có đủ sức lực chống lại nhà họ Hứa được.
Thực lực của hắn kém hơn so với những gì hắn tưởng tượng, tựa hồ năm đó Sơ
Niệm bị mấy nam sinh đánh trong phòng WC nam không có gì khác nhau,
chung quy vẫn bị bắt chia tách với Hứa Vong.
Sơ Niệm mơ màng hồ
đồ đến trường đại học, trở về làm con người không thích nói chuyện, thậm chí quên cả cách cười. Mỗi ngày đều lủi thủi một mình trong trường, cô
độc sinh hoạt, bạn bè để chia sẻ cũng chẳng có lấy một người.
Người ngoài đánh giá hắn quái gở, lạnh nhạt, chỉ mình Sơ Niệm biết, thế giới
của hắn đã sớm mất đi màu sắc sinh động vốn có, đơn giản vì hắn đã không còn ở bên Hứa Vong nữa.
Sau khi Sơ Niệm rời đi thì không nhận
được tin nhắn trả lời, gọi điện thoại qua cũng không ai nhận, hắn tưởng
Hứa Vong giận dỗi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Liên tiếp mấy
ngày mưa to, Sơ Niệm nằm trong ký túc xá đọc sách, mãi tận tới đêm mưa
vẫn chưa hề có dấu hiệu ngừng, đánh vào cửa sổ phát ra tiếng lách tách
lạo xạo.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!