Trong ấn tượng của Sơ Niệm, hắn chưa từng ký qua
tờ đơn đồng ý hiện tạng nào như vậy, bộ phận hiến tặng chỉ có một, chính là trái tim.
Ngày được đánh dấu trên đó tình cờ là ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học năm nọ, hắn còn nhớ rõ lúc ấy vì vội vàng nên cha mẹ Hứa Vong đã đưa cho hắn một số giấy tờ cần ký tên vào.
Trong lòng Sơ Niệm chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng đi gặp Hứa Vong, không có
nhìn kỹ, hiện tại xem ra chính là tờ đơn khi đó hắn vô ý ký xuống.
Về phần tại sao hắn lại ký tập tài liệu này, cùng với lí do nó nằm trên tay Hứa Vong, những cái này hắn hoàn toàn không biết.
Hắn không dám hỏi Hứa Vong, sợ sẽ nghe được một vài chuyện mà hắn không thể chấp nhận, cho nên hắn thả tài liệu kia về chỗ cũ.
"Anh về rồi." Hứa Vong ở đằng sau gọi hắn một tiếng.
Sơ Niệm bình tĩnh đi đến chỗ cậu, Hứa Vong đã vươn tay để hắn ôm lấy mình.
"Em nhớ anh quá, anh mệt lắm đúng không?" Hứa Vong giống như đang buồn ngủ, đôi mắt nhập nhèm không thể mở to, chỉ là cố chấp mà muốn nói với Sơ
Niệm mấy câu mà thôi.
"Không mệt." Sơ Niệm theo thường lệ dỗ dành cậu, muốn xóa bỏ nội dung vừa đọc ra khỏi đầu, nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày mọc rễ nảy
mầm, chân tướng theo đó từ dưới đất chui lên.
Sơ Niệm vẫn luôn
tìm người điều tra vụ việc lúc trước khi hắn được nhận nuôi, hắn sống ở
nhà họ Hứa lâu như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy rất nhiều chi tiết không xem xét kĩ, nhưng mà hắn còn chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành xong, mẹ của
Hứa Vong đã tìm tới hắn.
Lần này bọn họ thay đổi địa điểm gặp
mặt, quần áo trên người Sơ Niệm cũng đổi thành tây trang hàng hiệu xa xỉ mới nhất, buổi trà chiều của hai người tương đương một tháng tiền lương Sơ Niệm làm công ngày trước.
"Con làm rất tốt, mấy năm nay không phí công nuôi dưỡng con."
Sơ Niệm biết bà đang đề cập đến chuyện hắn giúp bà đối phó với người anh
cùng cha khác mẹ của Hứa Vong kia, nhấp một ngụm cà phê không nói gì.
"Cô biết trong lòng con còn nhiều việc giấu kín, hao hết trăm cay ngàn đắng đi điều tra, chi bằng hỏi trực tiếp đương sự."
Thời điểm ly cà phê không cẩn thận thả xuống chiếc khay tạo ra tiếng vang lớn, ánh mắt Sơ Niệm liền trở nên sắc bén.
Hắn không chủ động mở miệng dò hỏi bởi vì Hứa Vong là nhân vật chính trong
câu chuyện này. Sơ Niệm không muốn liên lụy đến cậu, nhưng bất cứ việc
nào liên quan tới cậu, hắn không có cách nào bỏ mặc.
Sau khi nghe hết tất cả sự tình từ đầu đến cuối qua miệng mẹ Hứa, một câu hắn cũng
chẳng thể thốt ra nổi, bàn tay giấu dưới bàn nắm chặt, móng tay bấm sâu
vào da thịt, cơn giận bị đè nén không bộc lộ ra được bên ngoài, hắn hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
"Các người sao biết tôi sẽ đồng ý?
Công ơn dưỡng dục đâu nhất định phải dùng một trái tim để trả ơn, những
chuyện tôi làm hiện tại vì các người còn chưa đủ nhiều sao?" Cho tới lúc này, hắn vẫn hy vọng mình có thể đưa ra điều kiện với Hứa gia.
"Cô biết con sẽ đồng ý vì Hứa Vong." Mẹ Hứa như cũ duy trì dáng vẻ ưu nhã thường ngày.
Sơ Niệm vô lực chậm rãi nhắm mắt lại, nhược điểm trí mạng của hắn đã bị tìm thấy rồi, thương tích đầy mình.
"Nếu không con cho rằng vì sao Hứa Vong luôn ở bên con mà không bị chúng ta
chia rẽ?" Mẹ Hứa nở nụ cười tràn đầy tự tin, "Hứa Vong không đồng ý phẫu thuật là bởi nó luyến tiếc con, ca phẫu thuật tim đã bị trì hoãn rất
lâu rồi, cứ tiếp tục như thế, nó chẳng sống được bao lâu nữa."
Sau đó mỗi câu bà nói đều như đâm từng nhát dao lên người Sơ Niệm: "Hứa
Vong cần một trái tim, cô nghe nói con còn có một cô em gái, gần đây
đang đi tìm con bé đúng không? Cô đã giúp con tìm rồi."
Sơ Niệm bưng tách cà phê lên uống cạn, cà phê đã sớm lạnh lẽo, chua xót lên men, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì.
Hắn khắc chế cảm xúc của mình, cam chịu: "Tôi sẽ biến bà trở thành cổ đông
lớn nhất của công ty, cũng sẽ để Hứa Vong sớm ngày làm phẫu thuật ghép
tim, nhưng tôi cần thời gian."
Cuối cùng hắn vừa thỏa hiệp lại như cảnh cáo: "Không cho phép bất cứ ai động đến em gái tôi."
Sơ Niệm thất hồn lạc phách về nhà, vừa vào cửa lập tức bắt gặp Hứa Vong vui vẻ chào đón.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!