Tang Nịnh Thu được hộ tống bởi một nhóm vệ sĩ, rất vất vả mới xuyên qua được đám đông đang vây quanh, chen vào xe bảo mẫu, cửa vừa đóng sập lại, gương mặt với nụ cười cứng đờ lập tức sụp đổ.
Đèn flash ngoại vi vẫn đang nháy không ngừng, tiếng reo hò của người hâm mộ lấn át âm thanh, đôi mắt Tang Nịnh Thu vẫn nhập nhằng trong ánh sáng trắng, cậu phản xạ có điều kiện nâng tay lên muốn dụi mắt, lại sức nhớ đến stylist nhiều lần dặn dò: "Đừng chạm vào, sẽ bị nhòe lớp trang điểm." Nhằm tránh việc bị chụp mấy tấm xấu xí, cậu chỉ có thể chịu đựng.
Tang Nịnh Thu nói trợ lý đưa điện thoại, gấp không chờ nổi mà mở Weibo, tìm kiếm hot search, nhìn thấy mục # Tang Nịnh Thu #Giải thưởng nam diễn viên được yêu thích nhất của năm xếp ở giữa, cậu hài lòng lộ ra tính nụ cười đắc ý trẻ con.
Sau khi cậu nhấp vào, bài đăng hot đứng thứ nhất do chính studio mình đăng lên, với 9 tấm ảnh vuông đính kèm của Tang Nịnh Thu tại lễ trao giải tối nay, dưới phần bình luận đa số đều là fans khống bình, từng hàng gọn gàng như nhau.
Tang Nịnh Thu tiếp tục lướt xuống, chợt phát hiện một số tài khoản marketing đang cùng tag cùng bài đăng có nội dung như thế này: Nam thần thời thơ ấu trở thành tiểu sinh lưu lượng, những cái tên lớn chơi đùa lễ trao giải, mua bán danh tiếng dường như đang trở nên càng ngày càng nhiều?
Đính kèm là một vài tấm ảnh chụp màn hình cậu ngồi trong thính phòng ngáp, vừa tạo dáng mặt xấu và trợn mắt ngay lúc trên sân khấu đang tiến hành trao giải cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất của năm.
Cậu khinh thường nhìn những bức ảnh chưa chỉnh sửa đó, dù biết sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng nhưng vẫn không kiềm chế được mà nhấn vào khu vực bình luận công khai, đập vào mắt cậu là những câu chửi thề và chỉ trích với rất nhiều lượt like.
【Chỉ với kỹ thuật diễn xuất như vậy, không thấy xấu hổ sao? Có thể đào được một đống gạch xây biệt thự luôn ấy chứ, giành giải thưởng mới sợ?】
【Khán giả đều mang một lăng kính thời thơ ấu của riêng mình, hỉ nộ ái ố đều thể hiện trên gương mặt cá chết đó, vậy mà dám thổi phồng diễn xuất lên nóc nhà.】
【Hồi nhỏ có khí chất biết bao nhiêu, đáng tiếc, lãng phí tài nguyên tốt như vậy.】
【Trau dồi kĩ năng diễn xuất có phải tốt hơn không? Một hai phải tham gia show tạp kĩ gì đó, nhảy hát đều không được, cảm nhận nghệ thuật thì không mạnh, chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp cũng đòi.】
【Ngại ngùng cho hỏi loại kĩ thuật diễn xuất có tồn tại trên người này sao?】
【Tạo hình kiểu méo gì thế này? Vào dịp quan trọng vậy mà make up dày cui, một lời khó nói hết, khác gì thầy cắt gội Tony bước trên thảm đỏ không? Cảm giác giây tiếp theo cậu ta sẽ xông từ màn ảnh ra hỏi tui muốn đăng ký làm thẻ năm hay không.】
【Người qua đường u1s1, thấy cậu ta ngồi dưới sân khấu chả có tí tôn trọng nào với Tô Trình phía trên, là nghệ sĩ mà ngay cả cái cách quản lý biểu tình khuôn mặt cơ bản còn làm không tốt, huống hồ Tô Trình nhận chức ảnh đế, tôi cảm thấy quá thiếu tôn trọng người khác.】
Những bình luận trước đều có vẻ bình thường, nhưng khi nhìn thấy bình luận này Tang Nịnh Thu không thể ngồi yên nữa, cậu ngáp vì buồn ngủ, làm mặt xấu vì đói, trợn mắt hoàn toàn là do video quay màn hình kia chộp không đúng khoảnh khắc.
Càng quan trọng hơn, mấy hình ảnh xấu quắc đó, cậu tiếp thu không nổi.
"Tại sao mấy tài khoản marketing này toàn bịa đặt nhảm nhí vậy?" Tang Nịnh Thu tức giận ném điện thoại lên ghế ngồi, điện thoại trượt qua khe hở, sau đó lao thẳng đến người đại diện Trần Quân phía trước, "Tôi muốn gửi thông báo cho luật sư, kiện chết bọn họ!"
Trần Quân còn đang nói chuyện điện thoại với một đạo diễn, nghe được mấy lời của Tang Nịnh Thu, tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó vội vàng ấn tắt.
"Mỗi ngày tin tức đều kéo đến ùn ùn không dứt, cậu kiện được mười cái liệu có kiện được trăm cái không? Quen rồi làm lơ nó đi." Trần Quân ra hiệu cho tài xế lái xe trước, sau khi Tang Nịnh Thu đoạt giải, điện thoại và tin nhắn liên lạc với anh ta quá nhiều, lúc này mới có thời gian trả lời từng cái.
Tang Nịnh Thu giận dỗi, không ngừng nắn bóp gối ôm hình quả chanh mà fan dựa theo tạo hình nhân vật cậu yêu thích trong vở kịch nghệ tặng cho, giọng nói nhỏ xuống: "Anh Quân, em muốn trở về trường để tham gia lớp học diễn xuất."
Trần Quân đầu cũng không thèm ngẩng, nói: "Dù em có đi, cũng không kiên trì nổi một tiết, sau vài buổi tập luyện, rồi sẽ nằng nặc đòi bỏ khóa bằng một bản thông cáo."
"Vậy thì có thể đổi stylist được không?" Tang Nịnh Thu nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu qua cửa sổ xe, đường kẻ mắt của cậu quyến rũ đến nổi mỗi một cái chớp mắt đều khiến da gà da vịt cậu nổi từng mảng.
Trần Quân hiếm khi ngẩng đầu, ghét bỏ ngó cậu qua kính chiếu hậu, lại tiếp tục đánh chữ lạch cạch trên điện thoại: "Wendy là stylist nổi tiếng trong giới rồi, bao nhiêu người mơ mà không mơ nổi, cậu nên thấy đủ đi."
"Cái loại mắt khói này gái tính quá đi mất." Tang Nịnh Thu không phục, "Tuy rằng bảo đêm nay phải thành thục, nhưng như thế này cũng quá chênh lệch."
"Hiện tại đang lưu hành loại hình này, chờ thêm mấy năm nó không còn mới nữa thì chúng ta có thể thay đổi." Trần Quân biết Tang Nịnh Thu còn nhỏ tuổi nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói, "Trước đã dặn cậu bao nhiêu lần, nhất định phải chú ý cách kiểm soát biểu tình khuôn mặt, sao lại có thể quên?"
Tang Nịnh Thu tức giận bóp chặt gối bông, oan ức buồn bã nói: "Bốn giờ sáng đã phải dậy trang điểm, một ngày rồi em chưa ăn ăn cái gì......"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!